Trên cửa kính đọng lớp sương mỏng.
Mắt Nhạc Tri Thời ngấn nước, nhưng cậu cố kiềm chế để không chớp mắt. Mỗi ngày cậu ở bên cạnh Tống Dục cứ như trong mơ vậy, thậm chí bản thân còn thấp thỏm lo rằng có khi nào cậu vừa chớp mắt thì người trước mặt sẽ biến mất luôn không?
Cậu cẩn thận học cách trở thành một người yêu chu đáo, cho Tống Dục không gian riêng, tự mình vượt qua khao khát chiếm hữu đối với anh. Vì cậu nghĩ rằng làm vậy Tống Dục sẽ thích cậu hơn một chút, cần cậu hơn một chút, để anh đừng coi cậu là đứa em trai không hiểu chuyện nữa.
Nhưng hoá ra ngay từ đầu cậu đã lầm rồi.
Tống Dục mới thật sự là người luôn vật lộn giữa cơn sóng dữ, thậm chí còn đau đớn hơn cậu gấp ngàn lần.
Nhạc Tri Thời vốn ngỡ rằng, khi nghe người mình thích nói câu “Anh yêu em” sẽ thấy ngọt ngào giống như trong bao bộ phim tình cảm lãng mạn, mà trong lòng Nhạc Tri Thời lúc này lại đầy ắp nỗi chua xót nhưng không phải vì bản thân cậu.
“Em xin lỗi…” Nhạc Tri Thời đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Tống Dục, nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của anh.
Tống Dục cầm lấy tay cậu: “Sao em lại nói xin lỗi chứ?”
Ngón tay cậu lạnh buốt, Tống Dục xoa xoa bàn tay cậu.
“Em không làm sai gì cả.”
Nhạc Tri Thời nhíu mày, cuối cùng không thể kiềm chế được mà ôm lấy anh, vòng tay qua cổ anh rồi vùi mặt vào vai anh: “Em thật ngu ngốc, nếu em biết thì ra em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-di-ung-dang-yeu/1169311/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.