Lăng Khải ngồi ở ghế thương gia trên máy bay liên tục bồn chồn, ánh mắt lo lắng nhìn ra những đám mây trắng bên ngoài cửa. Sau hai năm cuối cùng cậu cũng quay trở lại nơi đây.
Hạ Vũ Lâm nhìn dáng vẻ lo lắng của Lăng Khải thì đưa tay nắm lấy tay cậu, ánh mắt tràn đầy thâm tình:"Tiểu Lăng, em đừng lo lắng quá, chúng ta chỉ trở về vài ngày thôi, anh hứa sau khi anh giải quyết xong mọi việc chúng ta sẽ lại lập tức qua Mỹ."
"Em không sao đâu, chỉ vài ngày thôi mà." Tuy nói vậy nhưng Vũ Lâm vẫn dễ dàng nhận ra sự căng thẳng trong đáy mắt cậu. Anh biết cậu đang suy nghĩ cái gì, đang sợ hãi điều gì. Trong lòng Vũ Lâm thầm quyết tâm nhất định không cho Lăng Khải gặp người kia.
Vũ Lâm nhớ lại cái ngày của hai năm trước, ngày mà có lẽ anh không bao giờ quên được. Hôm đó Vũ Lâm vừa đi ăn tiệc sinh nhật của một người bạn ở ngoại thành về, khi lái xe đi ngang qua hồ thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu quen thuộc. Anh vội vã đậu xe vào lề đường rồi chạy tới túm lấy tay cậu.
Thế nhưng đôi mắt của Lăng Khải vẫn vô hồn không có tiêu cự, đôi mắt sưng đỏ chứng tỏ cậu đã khóc rất nhiều. Vũ Lâm gọi mấy lần Lăng Khải mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi cứ im lặng như vậy mà rơi nước mắt, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà anh không nghe rõ, cả cơ thể thì liên tục run rẩy. Là bác sĩ nên Vũ Lâm nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-yeu/1384629/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.