Tống Tương Niệm lần thứ hai giật khỏi tay Hạ Chấp Ngộ xông lên.
Triệu Lập Quốc bất chấp đèn đỏ sáng lên chạy vào dòng xe.
Xe vừa khởi động nên tốc độ vẫn khá chậm chạp, nhưng ông ta bị đâm trúng vẫn lăn mấy vòng trên đất. Tống Tương Niệm bất chấp xông vào theo ông ta, nhìn thấy Triệu Lập Quốc đứng lên, cô chỉ có một suy nghĩ là không thể tiếp tục để ông ta chạy nữa.
“Bắt lấy ông ta! Ông ta chính là hung thủ giết người!”
Thế nhưng dù có người nghe thấy thì cũng không có ai dám đứng ra.
Triệu Lập Quốc loạng choạng băng qua được đường lớn, chạy thục mạng vào một con hẻm nhỏ.
Trước mặt hai người đều là xe, không thể nào liều lĩnh xông qua, Hạ Chấp Ngộ ôm chặt cô kéo về trước cổng bệnh viện.
“Em muốn tự sát đấy à?!”
Tống Tương Niệm hất tay hắn ra, xoay người đối mặt với hắn. “Anh tưởng chỉ có mình anh muốn bắt ông ta sao?”
“Nếu ông ta đã xuất hiện thì sẽ không thể dễ dàng trốn thoát nữa.”
Cảnh sát và người của Lý Hạc Lâm cùng bắt tay hành động, dù trong nửa tiếng không thể bắt được ngay thì cũng có thể khiến ông ta kẹt lại trong một phạm vi nhỏ này.
Hạ Chấp Ngộ đưa tay muốn sờ mặt Tống Tương Niệm, lại nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau.
“Bé cưng.”
Tu Ngọc Mẫn chạy đến bên cạnh Tống Tương Niệm, “Xảy ra chuyện gì? Con chạy đi mà không nói rõ với mẹ một câu, có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không ạ.”
Ông lão còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118916/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.