Qua rất lâu sau, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Tống Tương Niệm nhìn thấy Diêu Thụy An đứng dậy. “Nhanh, bác sĩ ra rồi.”
Hạ Chấp Ngộ đến lúc này mới chịu buông, hai người bước nhanh đến trước cửa phòng cấp cứu.
Bác sĩ giải thích tình hình với Diêu Thụy An, “Bởi vì ngã từ trên cao xuống nên gãy xương sống, với người già thì tỷ lệ hồi phục là rất nhỏ, hơn nữa trên đầu cũng bị thương nặng, nếu không làm phẫu thuật thì sẽ không thể qua được đêm nay.”
“Cầu xin bác sĩ hãy cứu ông ấy......”
“Tỷ lệ thành không không đến năm phần trăm, dù có cứu được thì sau này cũng chỉ có thể ngồi xe lăn.”
Diêu Thụy An không giữ được bình tĩnh, “Cứu đi, xin bác sĩ hãy truyền lời của tôi cho ông ấy, nói tôi ở bên ngoài đợi ông ấy ra.”
Bác sĩ đẩy gọng kính, hiểu nhầm Hạ Chấp Ngộ là con của ông lão, “Không thì hỏi ý kiến của con cái thêm đi?”
“Không cần hỏi nữa, tôi là vợ của ông ấy, sống chết của ông ấy tôi có thể làm chủ, tôi ký tên là được.”
Tống Tương Niệm và Diêu Thụy An ngồi xuống, bác sĩ quay về phòng cấp cứu, đúng lúc một nhóm người từ đầu bên kia hành lang chạy tới.
“Mẹ.”
Con cái của Diêu Thụy An đều đã đến, còn có mấy đứa nhỏ gọi bà, quây ở xung quanh.
Tống Tương Niệm đứng lên đi đến cạnh cửa sổ, Hạ Chấp Ngộ im lặng đứng đó.
“Không sao.”
“Rốt cuộc là kẻ nào làm? Hai người già thì có thể đắc tội với ai chứ, lại xuống tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118915/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.