“Tương Niệm.”
Tu Ngọc Mẫn từ trên cao nhìn xuống hắn, “Cậu đừng quên, là vì ai mà con bé phải dùng cái tên này.”
Hạ Chấp Ngộ ngẩng đầu, gần như là ngồi giữa vũng máu.
“Bé cưng, mau đi thôi, nơi này nguy hiểm lắm.”
Cảnh sát vẫn chưa đến, ngộ nhỡ hai người bảo vệ nhất thời mất kiểm soát để ông ta giãy ra thì sao?
Tống Tương Niệm vừa nhấc chân, Hạ Chấp Ngộ không muốn thừa nhận mình có bệnh, nhưng tại một khắc này, hình như hắn phát bệnh thật rồi.
Bóng ma tâm lý nằng nề đè xuống, ép vỡ toàn bộ lý trí của hắn. Tống Tương Niệm nhìn thấy hắn mấy lần muốn đứng lên, nhưng được nửa chừng đều ngã ngồi về.
Cô dĩ nhiên đã nhìn ra trạng thái không bình thường của hắn, “Mẹ, khoan đã.”
Tống Tương Niệm muốn kéo hắn đứng dậy, Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy bàn tay đưa ra trước mắt, lập tức nắm chặt.
“Kéo thêm một lần nữa được không?”
Ngón tay hắn càng lúc càng siết chặt, bàn tay Tống Tương Niệm đã hơi đau.
Tu Ngọc Mẫn thu hết vào mắt, tức giận tách ngón tay hắn ra, “Mặc kệ cậu ta, ai mà chẳng biết giả vờ đáng thương.”
Bà cầm tay Tống Tương Niệm muốn đi, Hạ Chấp Ngộ tựa lưng lên tường, mới chỉ có vậy thôi mà hắn đã không dám đứng dậy bước ra khỏi nó.
“Đừng, đừng mang cô ấy đi, làm ơn——-“
Trước đây Tống Tương Niệm cũng từng bị Triệu Lập Quốc mang đi ngay trước mắt hắn thế này.
Hạ Chấp Ngộ chống tay trên đất, bàn tay thu lại, gồng đến mức lộ cả gân xanh, ngón tay thon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118912/chuong-90.html