“Cũng có thể chỉ là trùng hợp thôi.”
“Không đâu, con chính là bé cưng của mẹ.” Tu Ngọc Mẫn thả tay, lục tìm điện thoại của mình, ngón tay bà run rẩy tìm ảnh lưu trong máy, sau đó lại ấn vào một album được tạo riêng, mở ảnh của một cô bé trong đó đưa cho Tống Tương Niệm xem.
“Bé cưng, đây đều là ảnh hồi nhỏ của con.”
Đầu óc cô trống rống, Tu Ngọc Mẫn lại lật thêm cho cô xem.
Thật sự rất giống, giống nhau như đúc.
Nhưng Tống Tương Niệm vẫn không ngừng lắc đầu, “Người giống nhau trên đời này có rất nhiều......”
“Vậy mẹ đưa con đi xét nghiệm ADN, nhé?” Tu Ngọc Mẫn hiện tại chỉ muốn nhìn cô thêm thật nhiều, “Mẹ vẫn luôn nghĩ, biết đâu Triệu Lập Quốc còn sót lại một tia nhân tính cuối cùng, dù là ông ta bán con đi thì mẹ cũng có thể tìm được con. Mẹ chỉ sợ......”
Tu Ngọc Mẫn lại như nhớ đến chuyện đáng sợ nào đó, dang tay ôm chặt Tống Tương Niệm, “Lúc đó con còn quá nhỏ, lấy đâu ra sức phản kháng, mẹ chỉ sợ ông ta chôn con ở đâu rồi, cứ nghĩ đến đó mẹ lại muốn phát điên.”
“Mẹ nuôi, con đưa hai người đến bệnh viện.”
Tu Ngọc Mẫn không chờ thêm được nữa cầm tay Tống Tương Niệm dắt đi, “Nếu con vẫn không tin thì chúng ta làm xét nghiệm.”
Bà ấy đưa Tống Tương Niệm ra đến cửa, Hạ Chấp Ngộ muốn đi cùng, lại bị Tu Ngọc Mẫn ngăn lại.
“Không cần, tôi chắc chắn một trăm phần trăm đây chính là con gái của mình.”
Tống Tương Niệm như người mất hồn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118904/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.