Đồng hồ đập trúng mặt tên đàn ông, anh ta bị đau gào lên, “Mày cứ chờ đấy cho tao!”
Ô cửa sổ rất nhỏ, lúc anh ta chui ra ngoài còn bị kẹt lại.
Tống Tương Niệm cầm cây chổi xông tới, đánh anh ta tới tấp, tên đàn ông bị đánh cho sao bay đầy đầu, vừa thoát được lập tức cắm đầu mà chạy.
Hạ Chấp Ngộ xách chiếc vali da của cô lên, Tống Tương Niệm bước đến chặn trước, “Anh muốn làm gì?”
“Đưa em rời khỏi đây.”
“Không cần đâu.”
Giày của Hạ Chấp Ngộ giẫm lên một mảnh thủy tinh, “Đây không phải nơi cho người ở.”
“Có thể chắn gió che mưa là đã tốt lắm rồi.” Cô đã hoàn toàn coi hắn là người lạ, “Tiểu Hạ tiên sinh, ngài không nên ở đây, thêm một giây ở lại sẽ chỉ thêm vấy bẩn sự cao quý của ngài, mau đi đi ạ.”
“Bọn chúng chắc chắn sẽ còn tìm tới.”
Tống Tương Niệm thu chiếc chăn mỏng, đổ đám thủy tinh vào thùng rác, “Tìm thì tìm thôi, chịu không nổi nữa thì tôi lại rời khỏi Tô Châu, bọn chúng chắc không rảnh đến nỗi chuyển nhà theo tôi luôn đâu nhỉ?”
“Em muốn đi?”
Dù sao Tống Tương Niệm cũng đã quen với cuộc sống phiêu bạt này rồi.
Hạ Chấp Ngộ đi đến trước mặt cô, vóc dáng cao lớn mang theo áp bức, “Cứ thế mà đi, muốn biến món nợ này thành không khí đúng không?”
“Nợ gì?”
“Mạng người.”
Tống Tương Niệm nắm chặt cán chổi, “Cảnh sát đã phát truy nã ông ta rồi.”
“Lại thêm hai mươi năm, tôi không chờ được.”
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Ba nợ con trả.”
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118903/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.