Hạ Chấp Ngộ ôm chầm lấy Tống Tương Niệm, cô còn đang ngồi ở mép giường nên hai người cứ thế ngã xuống chiếc giường lớn.
Tống Tương Niệm sợ hắn đang hiểu nhầm gì đó, giọng nói mang theo hoảng hốt, “Không được, cái này vẫn không được!”
“Cái gì không được cơ?”
“Tiến triển quá nhanh, không được.”
Hạ Chấp Ngộ phì cười, tiếng cười trầm thấp như đang trêu chọc trái tim cô, “Người đang yêu không lẽ ôm một cái cũng không được?”
Tống Tương Niệm bị hắn ôm chặt, sau lưng lại là chiếc giường mềm mại, chỉ sợ hắn trong lúc không cầm lòng được lại sinh ra tâm tư khác.
“Hôm nay sấm sét ngoài trời đánh lớn thật đấy.”
“Ừ.”
Tống Tương Niệm đưa tay gạt lọn tóc trước trán hắn, “Anh không sợ hả?”
“Không sợ nữa.” Hạ Chấp Ngộ nhắm mắt, “Lúc đó trong đầu đều là em, vốn không nghe thấy âm thanh nào khác.”
Tống Tương Niệm cười, đầu ngón tay chọc nhẹ giữa trán hắn.
Mưa lớn kéo dài mấy ngày, hai người họ bị kẹt trong khách sạn không về được. Tống Tương Niệm lấy mấy chiếc khăn tay bà lão cho ra, phát hiện chúng đã bẩn không chịu được, bèn mang đi giặt rồi phơi lên.
Vừa quay về Tô Châu, Tống Tương Niệm vào chợ ở dưới tầng mua đồ ăn trước, mua liền mấy túi lớn.
Cô đi mấy ngày, cũng không biết Tống Toàn An ở nhà sống sót thế nào.
Tống Tương Niệm đẩy cửa bước vào, trong phòng bốc ra cái mùi ẩm mốc ghê người, cô theo bản năng nín thở, “Ba.”
Trên bàn còn bày la liệt hộp đựng đồ ăn ngoài, nhìn là biết mua ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118887/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.