Cô rút vội tay về, không đáp.
"Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi gọi người mang cơm trưa đến."
"Tiểu Hạ tiên sinh," Tống Tương Niệm thấy hắn chuẩn bị đứng dậy, "Tôi muốn giải quyết chút việc riêng trước."
"Ngoan ngoãn ở đó, đến tối rồi nói tiếp."
Tống Tương Niệm không phải người chịu được an nhàn, uống thuốc xong thì đi vào phòng thay đồ. Hạ Chấp Ngộ cũng không ngăn cô nữa, hai người ai làm việc của người nấy.
Căn bản trước khi trời tối Tống Tương Niệm đã tìm được khách sạn, cách khá gần trạm tàu điện ngầm, đi lại thuận tiện.
Cô định bây giờ sẽ qua đó luôn, mở cửa lại thấy Hạ Chấp Ngộ đã gọi xong cơm tối bày trên bàn.
"Ngửi mùi thơm mà ra đấy à? Thính nhỉ."
"Tiểu Hạ tiên sinh, tôi hết giờ làm việc rồi."
"Ăn cơm tối xong rồi đi."
Tivi trong phòng khách còn đang bật, Tống Tương Niệm nói không cần.
Hạ Chấp Ngộ kéo ghế ra, "Qua đây."
Thấy cô đứng yên không nhúc nhích, hắn đi qua muốn kéo tay cô, lại thấy Tống Tương Niệm nhìn chằm chằm màn hình tivi.
Đây là video chiếu trực tiếp từ hiện trường, ngoài tiếng của phóng viên còn có tiếng la hét chói tai và cả tiếng gió rít gào.
"Lửa lớn đã kéo dài một tiếng, vị trí tại một khu dân cư, rất nhiều căn nhà úp xúp nơi đây đều là xây dựng trái phép. . . . . ."
Hạ Chấp Ngộ quay sang nhìn, cảm thấy nơi này hơi quen mắt.
Đôi mắt Tống Tương Niệm bị ánh lửa thiêu đốt đỏ rực, cô gọi một tiếng ba, sau đó bất chấp cái chân đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118855/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.