Bình luận đầu tiên thế mà lại là của Hạ Sí Hạ, [Không phải có tật giật mình, là gian tình].
Hạ Chấp Ngộ không giận mà cười, khóe môi nhếch lên.
Hắn ấn mở một tấm ảnh muốn xem kỹ, tay nghề chụp ảnh của Hạ phu nhân cũng không tệ, nhìn khá đẹp.
"Tiểu Hạ tiên sinh." Tống Tương Niệm đã no bụng nhảy lò cò đến cạnh hắn, "Kết quả kiểm tra sao rồi ạ?"
Hạ Chấp Ngộ bỏ điện thoại vào túi quần, "Không tổn thương đến xương cốt, có lẽ không có vấn đề lớn."
Hai người quay lại phòng khám, thế nhưng bác sĩ nói rất nghiêm trọng, kê cho cô cả đống thuốc.
"Thuốc kháng sinh bắt buộc phải uống, thuốc nước này dùng để thấm vào băng gạc, sợ là đã viêm bên trong. . . . . ."
Khuôn mặt Hạ Chấp Ngộ căng thẳng, hiển nhiên là đã bị dọa, Tống Tương Niệm ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh, còn lên tiếng trấn an hắn.
"Không nghiêm trọng thế đâu."
Bác sĩ đánh gãy lời nói dối của cô, "Cô đây đâu có phải là tự ngã? Vết thương ở sau đùi, làm gì có kiểu ngã nào thương thành như vậy?"
Tống Tương Niệm gượng gạo kéo ống quần xuống, "Lúc ngồi không để ý, chân đập lên mặt ghế rồi ngã xuống ạ."
Suốt quãng đường đi ra đến cổng Hạ Chấp Ngộ đều trong trạng thái trầm ngâm. Tống Tương Niệm ngồi vào xe, đưa điện thoại cho tài xế.
"Có thể nhờ anh sạc điện thoại giúp không ạ?"
"Được chứ." Tài xế cầm lấy.
Hạ Chấp Ngộ đóng cửa lại, "Về Ngự Hồ Loan."
Tống Tương Niệm muốn tìm chỗ ở trước, "Quanh đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118854/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.