Thuỳ Ân đã làm việc tại Mã gia được gần hai tuần, cô luôn chăm chỉ hoàn thành việc được giao cũng như cố gắng phục vụ Mã Văn Tuấn chu đáo. Mỗi ngày sẽ nấu những món đủ chất dinh dưỡng cho anh, ghi nhớ sở thích và không thích của anh. Mã Văn Tuấn không gây khó dễ cho cô nên Thuỳ Ân cũng cảm thấy dễ thở. Như sáng hôm nay cũng vậy, cô đã nấu xong bữa sáng cho anh, chỉ chờ anh xuống rồi dọn ra thôi.
Mã Văn Tuấn từ trên lầu đi xuống, tay cài nút tay áo sơ mi, cổ áo còn chưa bẻ đàng hoàng đến cà vạt cũng choàng đại vào luôn. Cánh tay to lớn vừa cài nút vừa cầm cặp táp với áo vest, bộ dáng vô cùng gấp rút. Thuỳ Ân thấy anh như vậy vội đến cầm hộ cặp táp cùng áo vest cho anh để lên ghế sau đó nhanh chóng dọn bữa sáng ra bàn. Mã Văn Tuấn ngồi xuống lấy điện thoại nhắn gì đó rồi cất vào. Thuỳ Ân bưng tô bún bò đến cho anh, nhỏ nhẹ nói:
“Hôm nay tôi nấu bún bò không biết có hợp miệng thiếu gia không, anh ăn rồi cho ý kiến nhé!”
Mã Văn Tuấn nhìn tô bún bò lớn thơm phức đặt trước mặt một lúc khẽ nói:
“Tô lớn như vậy cô định vỗ béo tôi đúng không? Cục giò to lắm đấy!”
Trước lời nói của Mã Văn Tuấn, Thuỳ Ân ngượng ngùng đáp lại:
“Không phải, tôi thấy thiếu gia làm việc từ sáng đến tối không chừng có lúc quên ăn luôn. Tô lớn thế này là để anh ăn no nếu có lỡ quên bữa trưa. Giò này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tinh-yeu-ong-xa-qua-tuyet-tinh/365852/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.