Ban đầu anh không để Tùng Phương bảo hộ hoàn toàn vì muốn cho Đông một chút bài học kinh nghiệm, cho dù cậu có chịu một vài vết thương cũng không sao. Nhưng khi anh thật sự nhìn thấy cậu bị thương, nhìn cậu bị tình trạng sức khỏe giày vò, anh lại luyến tiếc.
Anh kê xong bàn ăn nhỏ thì cơm cũng được đưa tới, Đông nhìn lướt qua, miệng hơi chu lên, tuy không rõ lắm nhưng vẫn làm cho người ta biết cậu không vui.
Cẩm nhìn không khỏi buồn cười, anh dỗ cậu như dỗ một đứa trẻ: “Ngoan nào, trẻ con không thể kén ăn nha.”
“Tôi không phải trẻ con, có thể là ông lão rồi.” Dù sao cũng bị nhìn thấu, Đông cũng không thèm che dấu, miệng chu cao thật cao, than thở: “Sao lại phải ăn đồ ăn của ông lão không có răng như vầy? Vết thương của tôi là ở lưng, không phải ở dạ dày, nếu không nữa thì cũng nhiều thêm một cái bánh pudding, phô mai, rau câu trái cây, bánh Mouse, kem, chocolate… Những món mấy người đó có thể ăn được này nọ.”
Thích ăn mấy món đó còn nói mình không giống một đứa trẻ? Cẩm không nhịn được bật cười: “Sao vậy, nhớ tới tay nghề của Ma Mĩ trong nhà tôi sao? Tiếc là sau ba giờ em sẽ không còn là việc tôi phải quản.” Chỉ chỉ bàn cơm bệnh viện chuẩn bị, trong mắt lộ ra ý cười hái hước: “Bây giờ không ăn, ba giờ sau Tự Phương lấy thức ăn tới vẫn là những thứ này.”
Trừng mắt liếc Cẩm, Đông căm giận cầm lấy muỗng bắt đầu ăn, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-thieu-ly/2796323/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.