Vết thương trên lưng Đông vừa dài vừa sâu, may mắn là lực đao không lớn, không làm ảnh hưởng đến nội tạng, cũng không cắt phải động mạch nhưng vẫn rất nghiêm trọng, Cẩm dùng sức ấn xuống để cầm máu miệng vết thương, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Đông, cậu chau mày, nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy, anh nghĩ miệng vết thương hẳn là rất đau, anh đau lòng, trong đầu đã mắng Tự Phương trăm ngàn lần.
“Đông, em đừng ngủ, nói chuyện với tôi đi.” Tuy biết thương thế của cậu không đến nỗi mất mạng nhưng bộ dạng của Đông quá yên tĩnh làm cho anh cảm thấy sợ hãi.
“Tôi thì có cái gì để nói với anh…” Đông hừ một tiếng: “Đã đến từ sớm lại không thèm tới giúp đỡ.”
Hai tay Cẩm đều đặt trên miệng vết thương, không dư ra cái tay nào để vỗ về cậu, chỉ có thể cúi đầu hôn lên tai cậu, nhẹ giọng nói: “Là lỗi của tôi, lúc đầu tôi nghĩ mấy tên côn đồ kia không thể làm ra trò trống gì, làm sao biết em cũng không hơn bọn chúng bao nhiêu, trong nháy mắt đã để người khác chém bị thương.”
“Thì ra là lỗi của tôi…” Đông không còn sức sống, cười nói.
“Đương nhiên là em sai rồi, lại còn yên tâm giao phía sau cho cái tên Tự Phương kia, tôi đã sớm nhận ra hắn ta là tên vô lại không thể tin tưởng được.”
“Hẳn là anh nhìn anh ta không vừa mắt!” Đông uể oải, thật ra cậu không hề quan tâm lắm: “Đúng là tôi có sơ sót, Kính Ngôn là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-thieu-ly/2796315/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.