Một tháng sau đại hôn, Bạch Uyên cũng có tin hỷ. Mang tin tức về đến phượng tộc thay vì được đón nhận lại bị Bạch Hoàng Chu ghét bỏ, ông tỏ rõ thái độ với ngưòi trưởng nữ trước mặt.
"Chỉ là có hỉ thôi, cần gì phải làm lớn lên như vậy."
Nghe mấy lời vô tâm phát ra từ miệng phụ thân, Bạch Uyên đứng đơ cả người. Nàng đã chịu biết bao nhiêu dày vò mới có được nó vậy mà phụ thân nàng lại chẳng màn quan tâm. Đêm đại hôn Bạch Uyên đợi gần đến nửa đêm thì Tịch Trác Tuyền đột nhiên hung hăng trở về thô bạo đè người xuống mà phát tiết, không biết hắn đã trải qua những gì nhưng trong mọi cử chỉ của hắn chỉ có dày vò và trút giận, hoàn toàn không có một chút thương cảm nào. Sau đêm đó thì Tịch Trác Tuyền cũng lạnh nhạt xa cách nàng khiến nàng ngày càng tủi thân, mãi đến khi biết được tin vui nàng cứ nghĩ sẽ được an ủi nhưng không ngờ.
"Phụ thân người có chuyện không vui sau?"
Bạch Uyên cố nén lại sự mất mát mà nhẹ giọng hỏi.
"Nếu con đã về thì ta cũng có việc cần nói với con, vị trí nữ đế của tộc không cần con quản nữa, sau này cứ lo an phận làm mẫu thân của con đi."
Bạch Uyên nghe thấy thì sững sờ, lấp bấp có chút không tin hỏi lại.
"Người đang nói gì vậy?"
"Không cần con quản nữa là sau?"
Bạch Hoàng Chu liếc mắt nhìn nàng với vẻ mặt ghét bỏ.
"Ta không muốn nhiều lời, sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-hoa-khai/3516301/chuong-32-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.