Mấy ngày sau đó, Thóc Thóc dường như cũng đã bắt đầu thích nghi với mọi người.
Thằng bé bắt đầu cởi mở hơn, hoạt bát và nói chuyện nhiều hơn lúc trước rất nhiều.
Thóc Thóc còn biết bám theo ông bà ngoại để giỡn nữa chứ, tuy là học cách làm mẹ cũng không phải dễ.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nhờ có Thóc Thóc cô mới có được nhiều niềm vui hơn hẳn.
Cô phải học cách làm mẹ, biết cảm giác nhìn thấy món đồ gì lạ liền chỉ muốn đem về cho Thóc Thóc!
Cảm giác sợ hãi khi Thóc Thóc bị ốm, cảm giác đau lòng đứt ruột đứt gan khi con khóc.
Hay là niềm vui mỗi khi thằng bé cười, lúc thằng bé ôm cổ cô nịnh nọt hay cảm giác hạnh phúc khi nghe được câu 'Con yêu mami.' từ miệng Thóc Thóc.
Mỗi khung bậc cảm xúc mà Thóc Thóc mang lại cho cô đều là một bài học cũng như là một kỉ niệm sâu sắc mà cô chẳng thể quên.
Những chuyện bé tí này chắc hẳn ai cũng từng trải qua. Lâm Quỳ chưa từng xem Thóc Thóc là con nuôi.
Cô xem thằng bé như con ruột mà đối đãi. Cô muốn cùng thằng bé trưởng thành và trải qua từng giai đoạn quan trọng trong cuộc đời thằng bé.
Hôm nay, lúc cô đưa Thóc Thóc đến trường mẫu giáo. Thấy cô trẻ như vậy đã làm mẹ, tất cả phụ huynh đang làm giấy tờ cũng bắt đầu xào xáo.
Phía bên tay trái của cô có một hội bà dì hơi đứng tuổi nói xì xầm to nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-duy-nhat-cua-ha-tien-sinh/2874634/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.