Không lâu sau đó, mẹ Hạ được di chuyển bí mật đến biệt thự ở ngoại ô.
Sáng hôm sau, Hạ Trí Khanh đáp trực thăng liền cho xe đến biệt thự ở ngoại ô.
Anh bước vào nhà, khí thế lạnh lẽo bao trùm lên con người anh. Khuôn mặt anh khoing biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Anh đi thẳng lên phòng của mẹ Hạ, mở cửa ra bác sĩ và y tá đang ở trong.
Thấy anh bước vào thì họ cúi đầu xin phép rời đi ra ngoài.
Một mình anh đứng bên trong, anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà mà cảm thấy đau lòng.
Anh ngồi xuống ghế bên cạnh bà, nắm lấy tay bà nói như đang khẩn cầu:
"Mẹ, con xin mẹ, mẹ cố gắng lên nhé, mẹ còn chưa tận mắt nhìn thấy người đàn ông mấy năm nay hành hạ chúng ta bị trừng phạt mà!!"
Trên mặt anh có những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống, anh nắm lấy tay bà đặt lên má của mình.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng Hạ Diên vang lên:
"Hạ Trí Khanh, qua thư phòng nói chuyện với anh một chút."
Anh vội lau đi nước mắt rồi đứng dậy chỉnh lại chăn cho mẹ Hạ rồi mới rời đi.
Lúc Hạ Trí Khanh vừa quay lưng rời đi, ngay trên đuôi mắt của mẹ Hạ có một giọt nước mắt rơi xuống nhưng chúng rất nhanh đã được cơn gió thổi khô.
Hạ Trí Khanh đi đến thư phòng gõ cửa rồi bước vào ngồi xuống ghế đối diện với Hạ Diên.
Hạ Diên nói:
"Đợi một tí nữa, xe của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-duy-nhat-cua-ha-tien-sinh/2874546/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.