Editor: Dạ Tịch
Beta: Lãnh Vũ Bối
Cố Phán chỉ là một cô bé bốn tuổi, nhưng suy nghĩ cô bé lại chín chắn hơn các bạn cùng trang lứa. Trước khi Tống Hoài Thừa xuất hiện, cô bé luôn mong ba mình xuất hiện.
Ba có thể đưa cô bé đi chơi, đi tiêm có ba theo cô bé cũng sẽ không sợ như vậy, ba có thể dạy cô bé đọc chữ, không cần phải chuyện gì cũng nhờ mẹ. Ngay cả cô bé cũng biết mẹ của mình rất cực khổ.
Lúc Tần Phương và Phương Hủ Hủ lén nói chuyện với nhau, cô bé không nhiều thì ít cũng nghe được một chút. Ví dụ như, cô bé biết ba và mẹ đã ly hôn.
Ly hôn có ý nghĩa gì, cô bé có thể mờ mịt hiểu được.
Khi Tống Hoài Thừa xuất hiện ở nhà trẻ, cũng chính là lúc ra chơi. Đám trẻ con tốp năm tốp ba từ lớp học ra ngoài chơi trò chơi, nhưng chỉ có một mình Cố Phán ngồi một mình ở đó lật sách.
Tiếng hoan hô của bọn trẻ, nhưng không có thanh âm của con bé.
Tống Hoài Thừa từng bước một đi vào, anh chậm rãi đi tới bên cạnh cô bé.
Cố Phán cảm giác được trên đỉnh đầu có bóng tối nên ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, đôi mắt đen chớp chớp, lóe lên vài phần khó hiểu, “Chú muốn dẫn con đi đâu?” Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khẩn trương, lặng lẽ xê dịch vị trí.
Hôm nay bên cạnh Tống Hoài Thừa có thêm một nữ phiên dịch.
“Đều không phải.” Anh nhíu mày một cái.
“Vì sao không ra chơi cùng các bạn khác?” Tống Hoài Thừa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-da-man/1844372/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.