Editor: Dạ Tịch 
Beta: Lãnh Vũ Bối 
Cô đã quên mất sinh nhật của mình. Bốn năm, ngày này đã trở nên bình thường như bao ngày. Hai số mười tám trên bánh ga-tô, làm cho cô không tự chủ nở nụ cười, hóa ra vẫn có người còn nhớ ngày này, sâu trong đáy lòng cô tràn đầy cảm động. 
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Mọi người nhịp nhàng reo hò. 
Cố Niệm khóe miệng chậm rãi cong lên, “Nhẫn rất đẹp.” Cô vươn tay ra. 
Lục Diệp Thanh cười toe toét, vẻ mặt yêu thương, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa tay trái cô. Anh nắm đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, tay Cố Niệm rất đẹp, bởi vì cô thường xuyên vẽ tranh, nên móng tay cô cắt sửa rất sạch sẽ, mỗi một móng tay đều rất mềm mại. 
Lục Diệp Thanh bước về phía trước, nghiêng người hôn lên trán của cô. 
Cố Niệm vẫn không nhúc nhích, thân thể cứng đờ. 
Cố Phán đứng trước mặt hai người, hai tay che mắt. 
Mọi người vỗ tay hoan hô, không khí trong phòng ăn cực kỳ náo nhiệt. 
Sau khi bữa cơm kết thúc, Lục Diệp Thanh ôm Phán Phán đi phía trước, Phán Phán ôm chặt cổ Lục Diệp Thanh, vẻ mặt lưu luyến không muốn xa rời. 
Phương Hủ Hủ và Cố Niệm đi ở phía sau, Cố Niệm hơi cúi đầu. 
“Phán Phán rất thích anh Lục.” Phương Hủ Hủ nói. 
Cố Niệm ngẩng đầu lên, “Đúng vậy. Anh ấy làm cho người ta có cảm giác an toàn khi ở gần, Phán Phán rất tin tưởng anh ấy.” 
Phương Hủ Hủ cười nói, “Cậu xem đêm nay Phán Phán rất vui vẻ. Như vậy cũng tốt, Lục Diệp Thanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-da-man/1844371/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.