8.
“Chào buổi sáng.” Tôi chào Cố Đình khi anh ta đang đi ra ngoài, nhưng tiếc là anh ta không thèm để ý đến tôi.
Sữa trên bàn đã nguội lạnh, tôi đang định hâm nóng lại thì Cố Đình đã lên tiếng trước: "Hôm qua không phải em đã đồng ý không làm phiền cô ấy sao?"
Tôi liếc nhìn anh ta, anh ta đẹp trai, nhưng mắt anh ta cũng có vấn đề.
"Anh cảm thấy cô ấy thiếu bộ phận nào? Là gãy tay hay gãy chân?" Tôi thờ ơ trả lời anh ta, sau đó quay đầu nhìn Trần Gia Hân, cô ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, không tiến cũng không lùi. Có vẻ cô ta đang bị Cố Đình chặn lại.
Nhưng đây không phải là một trò đùa, và tôi, một người ngoài cuộc, cũng không tiện can thiệp vào chuyện của họ, vì vậy tôi chỉ ngồi cách xa một chút và nhường phòng khách cho họ.
Từ khóe mắt, tôi chỉ thoáng thấy Cố Đình đang đi về phía Trần Gia Hân, và nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Hân Hân, hãy trở về với anh, đừng lo lắng về mẹ anh, anh sẽ nói chuyện với bà ấy."
Trần Gia Hân ngay lập tức lùi lại vài bước để giữ khoảng cách, tỏ vẻ phòng thủ.
“Đừng lại gần, muốn nói chuyện đàng hoàng thì tránh xa tôi ra.” Cô ta cố ép mình bình tĩnh lại, nhưng trong giọng nói vẫn có chút hoảng sợ.
Cũng dễ hiểu thôi, chỉ những người không quen biết Cố Đình mới cho rằng anh ta dễ kết thân, nhìn vẻ ngoài hiền lành của anh ta ngày thường, người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-cua-hon-phu-lai-thich-toi/2773484/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.