10.
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp năng lực tự phục hồi của Trần Gia Hân, tôi chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã ngồi thẳng dậy, tôi híp mắt đứng trước mặt cô ấy, bình tĩnh nhìn cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ là người tiếp theo, vừa nhấc cốc cà phê của tôi.
Ngay lập tức, cô ấy nhìn tôi với vẻ phấn khích và chợt nhận ra rằng tôi không thể hiểu được.
"Chị Ngụy, có phải chị thường không quyết đoán khi có chuyện, chị tung đồng xu là có thể giải quyết được rồi? Nhưng nếu vẫn không giải quyết được thì sao?"
Tôi tự hỏi làm thế nào một người lại có thể hỏi một câu hỏi kỳ lạ như vậy.
"Không giải quyết được... Thì tiếp tục tung đồng xu? Ba lần thì chắc là có khả năng chứ, nhưng cũng không nhất định là đúng."
Trần Gia Hân nhìn tôi với ánh mắt hơi kỳ lạ.
Đột nhiên, cô ấy nắm lấy cổ tay tôi, giống như tóm lấy cọng rơm cứu mạng: “Chị sẽ đưa em theo phải không?”
"Đương nhiên, cô quên là cô còn nợ tôi năm triệu à, cô đi mất tôi biết đòi ai?"
Trần Gia Hân nghe thấy năm triệu, lập tức quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi: “Làm sao vậy, tôi mới tới đây mấy ngày, tấm séc một triệu đã đành, còn nợ năm triệu, cô đùa tôi à??"
“Cái gì?” Tôi không hiểu lắm nên hỏi lại.
Cô ấy lại cười rạng rỡ với tôi trong nháy mắt, "Ừm, không sao. Để tôi, tôi có thể giúp cô rất nhiều việc đấy."
Vì không thể từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-cua-hon-phu-lai-thich-toi/2773483/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.