Đường Vân Linh bị kẻ xấu đẩy ra, trong nháy mắt, Tống Kỳ Đông lập tức xông lên, đem cô ta ôm lấy thật chặt, nhưng hai con mắt của hắn, vẫn luôn dõi theo hướng Tô Du vừa bị bắt đi.
- Kỳ Đông...... Vừa nãy làm em sợ muốn chết...... Em còn tưởng rằng anh thật sự muốn cứu Tô Du...... Là muốn em đi chết......
Đường Vân Linh tựa vào trong ngực Tống Kỳ Đông, cô ta kích động đến mức khóc òa lên:
- Kỳ Đông...... Em biết mà, anh vẫn luôn yêu em...... Yêu em nhất mà......
Khuôn mặt của Tống Kỳ Đông vẫn thất thần, hắn không nghe được lời nói của Đường Vân Linh, trong đầu liên tục hiện lên ánh mắt cuối cùng của Tô Du, trong đó bao hàm tình cảm, cùng nồng nàn hóa thành hư không.
Cái ánh mắt kia bên trong chứa đựng biết bao căm hận, cùng tuyệt vọng.
Tô Du nói, cô yêu hắn, yêu mười mấy năm rồi.
Nhưng tại sao lại như vậy chứ, không phải cô ấy từ nhỏ đã là vợ chưa cưới của anh trai hắn sao, như thế nào lại yêu hắn đây?
Hôn nhân ba năm, giữa bọn họ chỉ có nghĩa vụ, chưa từng có nói qua tình cảm này nọ, nếu Tô Du thật sự yêu hắn, như thế nào sẽ chịu đựng cuộc hôn nhân như vậy chứ?
Không đúng, nhất định không phải như vậy, là Tô Du đang gạt hắn.
Tống Kỳ Đông cực lực phủ nhận, thế nhưng trong lòng lại bị một tảng đá lớn đè nặng gây áp bức, nặng nề rơi xuống rơi, rơi vào vực sâu không thấy đáy.
- Tống Tổng, anh không bị thương chỗ nào chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-co-tan-tinh-van-khong-tan/117238/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.