Tôi định tính thêm một lần nữa cho chắc chắn rồi mới về.
Nhưng Tề Vũ lại cởi đồ thí nghiệm rồi nói.
“Thí nghiệm tuy quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là sức khỏe. Về nghỉ ngơi cho tốt ngày mai học tập mới tỉnh táo, hôm nay đến đây thôi.”
Anh treo áo lên giá, lại bổ sung thêm một câu:
“Mỗi mình tôi có chìa khóa, còn muốn tôi ở lại với em sao?”
“À, không, không cần đâu ạ.”
Chỉ có một vài người quan trọng mới được giữ chìa khóa phòng thí nghiệm.
Tôi không dám giữ chìa khóa, đương nhiên lại càng không dám để Tề Vũ ở lại cùng với mình.
7.
Vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, ai kia liền nói muốn đích thân đưa tôi về ký túc xá.
Không biết phải từ chối thế nên tôi chỉ đành lẳng lặng ra về cùng anh.
Cả đoạn đường tràn ngập sự ngượng ngùng, lấy đà mãi tôi mới dám lên tiếng với hy vọng phá vỡ sự im lặng này.
“Cảm ơn anh ạ.”
“Ừm.”
“...”
Cuộc đối thoại thật sự không còn cách nào có thể tiếp tục được nữa.
Tôi cố gắng tìm một vài chủ đề khác để nói chuyện nhưng lần nào cũng kết thúc một cách không thể hỏn lọn hơn.
Lời Y Y nói rất đúng, trong đầu Tề Vũ lúc nào cũng chỉ có thí nghiệm mà thôi.
Về đến ký túc, tôi và Y Y bắt đầu than ngắn thở dài. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, con bé nói: “Có khi nào do mày nhạt nhẽo đến nỗi không tìm được chủ đề nào nên hồn không?”
“Gì? Tao bắt chuyện cũng khá nghệ mà.”
“Nhưng cuộc đối thoại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-bac-dai/502743/chuong-5.html