Minh Diễm nhìn cái bóng của mình chiếu vào trong con ngươi Hàn Chương.
Y cong khóe môi, tràn đầy hứng thú, bàn tay lạnh lẽo che ở chỗ mạch đập của Hàn Chương.
Hàn Chương không hề động.
Minh Diễm được một tấc lại muốn tiến một thước, hơi thở trong mũi quét qua tai Hàn Chương.
Tư thế như vậy, hai người dựa rất gần nhau, Minh Diễm như mất khí lực giống dây leo gai nhọn, dán lên người Hàn Chương.
Âm thanh cũng dần dần mềm mại, “Ngươi giống kiếm của ngươi thật, vừa lạnh vừa cứng. Rõ ràng tuấn mỹ như thế, lại không có vẻ tươi cười, tiếc quá.”
Hàn Chương nhìn chăm chú vào đuôi mắt đỏ nhạt của Minh Diễm, và ánh nước long lanh trong mắt, nghi hoặc, “Đây là nước mắt?”
Hắn học Minh Diễm, mơn trớn đuôi mắt y, đầu ngón tay thấm nước.
Âm cuối Minh Diễm khàn khàn, “Đương nhiên.”
Hàn Chương tò mò nhìn một chấm sáng lóng lánh trên đầu ngón tay, “Tại sao lại có nước mắt? Ngươi đang đau lòng?”
Đúng ngay lúc này, Minh Diễm ngậm lấy đầu ngón tay Hàn Chương.
Nhẹ nhàng dùng răng ma sát, lưỡi mềm liếm láp, Minh Diễm cười như bông hoa xinh đẹp nở rộ nửa đêm, “Đây không phải là đau lòng, đây là động tình.”
Dưới cây đào, nháy mắt hoa đào nở rộ như mưa sao rơi. Minh Diễm bị đặt lên thân cây, ánh nước ở khóe mắt càng sâu.
Hắn liếc xéo, nhìn chằm chằm Hàn Chương, hồng y lộn xộn nửa treo trên bả vai, “Ngươi thô lỗ quá đó!”
Hàn Chương nhìn chằm chằm gương mặt Minh Diễm nửa tấc không rời, khắc chế mà tham lam. Ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-me/1335772/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.