Thiên Diễn tiên tông, trên Trụy Nguyệt Phong.
Đỉnh núi không người, chỉ có những phiến đá nằm rải rác trên mặt đất, được ánh trăng phủ lên một tầng ánh xanh.
Minh Diễm một thân hồng y, ngồi trên cây đào, tay cầm bình ngọc, vui sướng uống rượu.
Rượu trong suốt chảy dọc khóe môi, một đường uốn lượn đến cằm rồi xuống cổ, sau cùng thấm ướt vải áo, lưu lại một tấc sắc đỏ tàn cuối xuân.
Trăng lên giữa trời, Minh Diễm hơi khép mắt phượng, đọc trong lòng mấy lần —— năm, bốn, ba, hai ——
Một.
Sau một khắc, có một tu sĩ bạch y, tay cầm trường kiếm, xuất hiện trên đỉnh Trụy Nguyệt Phong.
Hắn sinh ra rất tốt, màu da như ngọc, lông mày như nhuộm, chỉ có hai mắt đã mù, không thể nhìn thấy vật gì, thiếu hai phần hào quang linh động.
Minh Diễm lại rất thích.
Y thấy hai mắt người này, như mực đậm đổ vào đầm sâu, đầy đầm nước đều bị nhiễm màu mực, chạm đến tim y.
Cho nên ba tháng liên tục, y mới nhiều lần phá vỡ hộ sơn đại trận Thiên Diễn tiên tông vào nửa đêm, trèo lên Trụy Nguyệt Phong này, trốn trên cây đào, chỉ vì mỹ sắc.
Mỹ nhân cùng rượu, lại thêm ánh trăng, nhân gian cực lạc.
Tu sĩ bạch y ngồi tọa thiền điều tức trên đỉnh núi bằng phẳng, sau đó rút trường kiếm bản mệnh ra.
Kiếm quang như nước mùa thu, linh ngọc làm chuôi, cầm trong tay, khiến người trong lúc nhất thời không phân rõ màu da và màu ngọc.
Minh Diễm cực kỳ vui sướng, lười nhác tựa lên cành đào, nhìn mỹ nhân múa kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-me/1335771/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.