🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chỉ có điều hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cầm lấy tờ giấy nhìn qua, sau đó thả tờ giấy xuống, trực tiếp rời khỏi văn phòng quỹ từ thiện Dương Thành, đi ô-tô trở về Thủy Tinh Hoa Uyển.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng Vip của khách sạn Chính Hồng huyện Ôn Lạc, Lâm Đông Mai vẫn mặc đồng phục làm việc đang ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt lộ ra vẻ vô cùng phức tạp, nhìn chăm chú vào một nam tử trung niên đang ngồi đối diện, giọng nói có vẻ tức giận:

- Vậy ngươi muốn thế nào?

- Chỉ muốn hẹn ngươi ra ngoài gặp mặt, ăn một bữa cơm, ôn lại chuyện cũ mà thôi, cần gì phải nóng giận như vậy?

Nam tử trung niên cười vô cùng ôn hòa, ít nhất nhìn từ ngoài mặt là như vậy. Hắn bưng ly rượu trước mặt, nhẹ nhàng đung đưa, mắt nhìn Lâm Đông Mai, phảng phất như không để ý hỏi:

- Nghe nói một năm qua, sự nghiệp của ngươi rất thành công.

- Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi?

Lâm Đông Mai cắn răng nói:

- Chu Thành Bình, nếu như ngươi không nói tìm ta có chuyện gì, vậy bàn thức ăn này ngươi giữ lại tự ăn đi!

Lời này vừa dứt, Lâm Đông Mai cũng từ trên ghế trực tiếp đứng lên, không chút lưu luyến cầm chiếc túi của mình xoay người rời đi.

Nhưng Chu Thành Bình cũng không chút hoang mang, đặt ly rượu trong tay xuống, không vội không chậm mỉm cười giả tạo nói:

- Dù sao cũng là tình nhân cũ nhiều năm như vậy, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ ta cũng không muốn dùng sức mạnh với ngươi, nếu ngươi đã không biết thức thời như vậy... Hừ, động thủ đi!

Trong toilet căn phòng chạy ra bốn gã đại hán khôi ngô mặc đồ Tây đen, không đợi Lâm Đông Mai phục hồi tinh thần, bốn đại hán lập tức túm chặt lấy Lâm Đông Mai, ghì chặt trên tường, hơn nữa nhanh chóng móc ra băng dán đã chuẩn bị trước đó, định trói Lâm Đông Mai lại.

- Chu Thành Bình, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Bị bốn gã đại hán khôi ngô ghì chặt trên tường không thể động đậy, Lâm Đông Mai không lộ ra thần sắc hoảng sợ, ngược lại mặt lạnh khiển trách:

- Ngươi có biết bây giờ ngươi đang làm gì hay không? Đây rõ ràng là bắt cóc!

- Bắt cóc thì bắt cóc, dù sao nói ngọt ngươi cũng không chịu phối hợp.

Nghe thấy Lâm Đông Mai giận dữ mắng mỏ, Chu Thành Bình cũng từ trên ghế đứng dậy, thuận tay quơ lấy cốc rượu trên bàn, vừa uống rượu vừa nói:

- Tính xấu của ngươi, lão tử đã sớm nhìn thấu rồi.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Lâm Đông Mai lẩm bẩm, tựa hồ từ trong giọng nói của Chu Thành Bình nghe được ý tứ gì đấy, nàng thoáng suy tư trong chốc lát, đột nhiên sắc mặt biến đổi, cả kinh nói:

- Ngươi... Chuyện của ngươi đã bại lộ rồi?

- Ơ, không ngờ cái đầu của ngươi còn có thể dùng.

Chu Thành Bình tựa hồ rất kinh ngạc nhìn Lâm Đông Mai, bất chợt phá lên cười ha ha:

- Sự việc đã bại lộ, ta đường đường là chủ tịch tập đoàn Hợp Thịnh, có thể có chuyện gì bại lộ? Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.

- Ta...

Lâm Đông Mai hé miệng đang định nói chuyện, một đại hán bất chợt giơ tay đập xuống gáy nàng, trực tiếp đánh nàng ngất đi.

- Tay chân lanh lẹ một chút, đem người tới chỗ đó, sau đó gọi điện thoại cho ta.

Chu Thành Bình đưa mắt liếc nhìn Lâm Đông Mai đã bất tỉnh, cũng không tiếp tục ở lại trong phòng, sau khi dặn dò bốn tên đại hán khôi ngô, liền trực tiếp rời khỏi khách sạn.

Chu Thành Bình khẽ cúi đầu không để cho camera có thể thấy dung mạo của hắn, dọc theo đường đi vô cùng cẩn thận tránh né camera, cho đến khi rời khỏi khách sạn, hắn mới lẩm bẩm:

- Tên khốn khiếp kia rốt cuộc muốn làm gì?

Xây dựng Phù Không thần điện sơ cấp cấp một cần 140 vạn điểm thần nguyên, còn xây dựng Phù Không thần điện sơ cấp cấp hai cũng cần 320 vạn điểm thần nguyên. Đối với Diệp Dương Thành mà nói, Phù Không thần điện sơ cấp cấp một hiển nhiên đã không cách nào thỏa mãn yêu cầu của hắn đối với các hạng mục tài nguyên, chỉ có Phù Không thần điện sơ cấp cấp hai mới có thể thỏa mãn nhu cầu giai đoạn hiện tại của hắn.

Cho nên, Diệp Dương Thành căn bản sẽ không suy nghĩ đến Phù Không thần điện sơ cấp cấp một, mà trực tiếp tập trung vào Phù Không thần điện sơ cấp cấp hai.

- Xây dựng Phù Không thần điện sơ cấp cấp hai cần 320 vạn điểm thần nguyên, năm mươi tấn hoàng kim, ba mươi tấn bạc trắng, tám mỏ kim cương chất lượng tốt.

Sau khi chuyển dời những tài liệu ghi danh vào phòng khách nhà mình, sau đó thu vào không gian Cửu Tiêu, Diệp Dương Thành liền trực tiếp thi triển thuật di động xuất hiện trên một hòn đảo không người ở ở Thái Bình Dương, điều tra Cửu Tiêu Thần Cách chuẩn bị xây dựng Phù Không thần điện thuộc về mình.

Sau khi nhìn thấy đề kỳ xác nhận của Cửu Tiêu Thần Cách trong đầu mình, Diệp Dương Thành tự nhiên gật đầu, nói:

- Vâng!

- Xác nhận thành công, nghiệm chứng điều kiện xây dựng... Nghiệm chứng thành công, các điều kiện hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn xây dựng, mời người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách lựa chọn tài nguyên.

Cửu Tiêu Thần Cách nhanh chóng đưa ra đề kỳ kế tiếp, cũng chủ động rời khỏi thân thể Diệp Dương Thành, xuất hiện trên lòng bàn tay trái của hắn.

Nhìn Cửu Tiêu Thần Cách chủ động nhô ra, Diệp Dương Thành không cảm thấy quá có kinh ngạc, trong đầu chỉ lưu lại một loại kích động không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả mà thôi. Hắn đưa qua tay phải, nhẹ nhàng mở Cửu Tiêu Thần Cách ra, trực tiếp lật đến trang thứ mười hai, liền thấy được bản đồ khu vực quản lý hiện tại của hắn...

- Xin xác nhận địa điểm thu thập vàng.

Đợi sau khi Diệp Dương Thành mở ra Cửu Tiêu Thần Cách, trên tờ giấy liền xuất hiện đề kỳ đầu tiên của Cửu Tiêu Thần Cách, kêu Diệp Dương Thành lựa chọn địa điểm lấy hoàng kim.

- Hoàng kim sao?

Nhìn thấy đề kỳ đầu tiên này, Diệp Dương Thành giơ tay phải lên, tiện tay chỉ lên phía trái bản đồ, nói:

- Địa điểm lấy vàng, quáng mạch hoàng kim tỉnh Transvaal Nam Phi.

- Lựa chọn địa điểm lấy vàng thành công, mời lựa chọn địa điểm lấy bạc.

Rất nhanh, quáng mạch hoàng kim tỉnh Transvaal Nam Phi đã bị Cửu Tiêu Thần Cách dùng đường vẽ màu vàng nhốt lại, đối với quáng mạch này mà nói, năm mươi tấn hoàng kim cũng không tính là số lượng gì quá lớn.

Sợ là sợ một cái... Diệp Dương Thành hiện tại chỉ xây dựng Phù Không thần điện sơ cấp cấp hai, đợi sau này xây dựng trung cấp cấp hai, cho tới cao cấp cấp hai, còn cần bao nhiêu hoàng kim nữa? Năm trăm tấn? Năm ngàn tấn? Hay là... năm vạn đốn?

Rất hiển nhiên, hiện tại Diệp Dương Thành còn không suy nghĩ xa như vậy, nhìn lướt qua đề kỳ của Cửu Tiêu Thần Cách, hắn liền trực tiếp đưa tay chỉ hướng mỏ bạc Dukat xếp hạng thứ ba thế giới ở Nga:

- Chính là nó, cần dùng bao nhiêu lấy bấy nhiêu, chớ khách khí với nó!

Dù sao cũng là cướp đoạt vật liệu của những quốc gia khác, Diệp Dương Thành có thể không mang cảm giác chịu tội!

- Địa điểm lấy bạc lựa chọn thành công, mời lựa chọn tám mỏ kim cương.

Mỏ bạc được Cửu Tiêu Thần Cách dùng đường vẽ màu vàng vòng lên.

- Tám mỏ kim cương.

Diệp Dương Thành nheo mắt du tẩu trên địa đồ một lát, cuối cùng xác định địa điểm khai thác tám mỏ kim cương, đưa tay di động liên tục trên địa đồ, nói:

- Mỏ kim cương của Namibia, mỏ kim cương của Botswana, Tanzania...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.