🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cho nên, Trần An Thiến cùng với một người nữ hài tử khác vốn tính toán cùng Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny trở về, đã bị Diệp Dương Thành gượng cười lưu lại Quý Châu, tiếp tục tiến hành hoạt động từ thiện...

Hơn tám giờ sáng hôm sau lên đường, khi trở lại huyện Ôn Lạc đã hơn bốn giờ chiều hôm sau. Xe ngừng bên cạnh quốc lộ thuộc ngoại ô huyện Ôn Lạc, Diệp Dương Thành quay đầu nói với Lâm Mạn Ny:

- Phòng ốc đã mua xong rồi, trên đường Quảng Hạo của huyện thành, ngươi dẫn bọn hắn qua đó sắp xếp, ta còn một số việc phải đi một chuyến, không thể đi cùng các ngươi được.

- Ừ.

Ở cùng với Diệp Dương Thành hơn nửa tháng, trạng thái tinh thần của Lâm Mạn Ny rõ ràng đã khôi phục không ít, sau khi nghe được lời nói của Diệp Dương Thành, nàng khẽ gật đầu, nói:

- Ngày mai ta muốn trở về thành phố Cù Hằng, ngươi muốn đi cùng ta không?

- Ngày mai à?

Diệp Dương Thành ngây ra một lúc, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Ngày mai ta còn rất nhiều việc, sợ rằng không có thời gian đi theo ngươi, nếu không ngươi đi trước đi, ta làm xong việc sẽ trực tiếp đến đó.

- Như vậy cũng được.

Lâm Mạn Ny như có điều suy nghĩ đáp một tiếng, tiếp theo mới hỏi:

- Công việc của đại tẩu và chuyện đi học của đứa nhỏ thế nào rồi? Sắp xếp xong chưa?

- Đều sắp xếp xong rồi. Đại tẩu chỉ đi học mấy năm, hiện tại lại một thân một mình nuôi hai đứa bé, muốn ra ngoài đi làm hiển nhiên là không thể, cho nên vài ngày trước ta đã bàn bạc với tỷ ấy, tính toán mở một cửa hàng đồ ăn Quý Châu ở gần nhà tỷ ấy, cũng may tài nghệ nấu nướng của tỷ ấy không tồi, đến lúc đó tìm mấy trợ thủ, cũng có thể thanh nhàn một chút.

- Đợi sau khi mở cửa hàng, hai đứa bé sẽ được an bài đi học, hộ khẩu cũng sắp chuyển đến huyện Ôn Lạc rồi, cho nên việc học của hai đứa nhỏ cũng có thể được an bài thích đáng.

Nói tới đây, Diệp Dương Thành mới mỉm cười, dừng lại một lát, sau đó tiếp tục nói:

- Hơn nữa nhà tỷ ấy vốn có tiền gởi ngân hàng và bảo hiểm, sau này muốn sinh sống ở huyện Ôn Lạc cũng không có vấn đề gì lớn.

- Vậy ta an tâm...

Lâm Mạn Ny tựa hồ thở phào nhẹ nhỏm, nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút tự nhiên, nàng thở dài nói:

- Trần công thật sự là người tốt.

Những lời này Diệp Dương Thành đã nghe qua vô số lần, nhưng mỗi một lần nghe thấy, vẫn cảm thấy Lâm Mạn Ny đang xúc động, lại mở miệng an ủi mấy câu.

Lần này dĩ nhiên cũng theo thói quen nói mấy câu, rồi mới lên tiếng:

- Ta sẽ kêu A Kim, A Thủy đi cùng các ngươi, giờ ta phải đến quỹ từ thiện rồi.

- Á...

Lâm Mạn Ny đáp ứng, lấy đồ xuống xe, nhưng trước khi đóng cửa xe, nàng lần đầu tiên cong môi, dặn dò Diệp Dương Thành:

- Lái xe cẩn thận một chút, hai ngày nữa nhớ đến thành phố Cù Hằng tìm ta!

- Nha đầu ngốc...

Diệp Dương Thành bật cười lắc đầu, đáp:

- Được, biết rồi, sau đợt bận rộn này ta sẽ đến thành phố Cù Hằng tìm ngươi.

- Diệp đại ca, những thứ này là tin tức đăng ký xin tài trợ trong thời gian qua.

Khi Diệp Dương Thành xuất hiện ở văn phòng quỹ từ thiện đã là năm giờ đêm, vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành xuất hiện, một nữ nhân chịu trách nhiệm sắp xếp tin tức giống như nhìn thấy chúa cứu thế, dẫn Diệp Dương Thành tới một gian phòng, chỉ vào đống tài liệu ghi danh chồng chất, như trút được gánh nặng nói.

- Nhiều như vậy sao?

Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng Diệp Dương Thành vẫn bị đống tài liệu trước mắt hù dọa, hắn theo bản năng hỏi:

- Nơi này có bao nhiêu tài liệu?

- Trong khoảng thời gian Diệp đại ca không có ở đây, trang web ghi danh ngày cao nhất đã đạt đến hơn bốn vạn cái.

Nữ nhân hơn hai mươi tuổi cười khổ nói:

- Trong thời gian này, vừa rồi ta kiểm tra, trên website nhận được ba mươi bảy vạn tám ngàn sáu trăm chín mươi bảy bản đăng ký xin giúp đỡ, đăng ký hoàn thiện cầu trợ là hai mươi bốn vạn hai ngàn một trăm mười ba cái, ngoài ra còn rất nhiều tin tức không thể sửa sang..

Hiệu quả oanh tạc của quảng cáo đúng là đáng sợ, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Diệp Dương Thành chẳng những không bị đống đăng ký ghi danh chất cao như núi hù dọa, ngược lại lộ ra thần sắc vô cùng vui mừng, tán dương:

- Các ngươi làm rất tốt!

Hơn mười ngày nhận được hơn ba mươi bảy vạn bản ghi danh xin cầu trợ, tốc độ như vậy quả thực vượt xa dự liệu của Diệp Dương Thành! Nếu như tiếp tục tốc độ như vậy trong nửa tháng, Diệp Dương Thành có thể hoàn thành nhiệm vụ của giai đoạn cuối cùng trong sự kiện thiện ác.

Vừa nghĩ tới phần thưởng nhiệm vụ tựa hồ có thể làm cho người điên cuồng, Diệp Dương Thành không áp chế nổi cao hứng gật đầu, tán dương một câu sau đó hỏi:

- Hơn hai mươi bốn vạn bản ghi danh xin giúp đỡ, đều ở đây sao?

- Không phải.

Nữ nhân trẻ tuổi bất đắc dĩ mỉm cười, có chút quẫn bách nói:

- Nơi này chỉ có hơn bảy vạn cái, bên phòng làm việc cũng tăng thêm mười mấy người và mười mấy máy đánh chữ, vẫn không giải quyết nổi...

- Ngày mai lại nhận thêm người!

Diệp Dương Thành quyết định thật nhanh, nói:

- Nhưng không cần tuyển mộ lâu dài, tạm thời thuê ba tháng trước, đề cao hiệu suất làm việc, sửa sang lại toàn bộ những bản ghi danh cầu trợ còn lại, tốc độ phải nhanh.

- À?

Nữ tử ngẩn ngơ, có chút há hốc mồm gật đầu:

- Á...

Hơn bảy vạn bản ghi danh cầu trợ, cho dù Diệp Dương Thành chém mình thành hai khúc, muốn giải quyết xong tất cả cũng phải cần ít nhất hai ngày hai đêm, đó là chưa nói trong thời gian đó không thể ăn cơm, không thể đi nhà cầu, không thể ngủ.

Cường độ công việc cao như vậy Diệp Dương Thành dĩ nhiên không hi vọng tiến hành, đợi đến khi nữ nhân kia rời đi, hắn chỉ còn một mình trong gian phòng, nhìn đống tài liệu ghi danh cầu trợ chất cao như núi, đột nhiên trong lòng khẽ động, quay đầu hướng ra ngoài hô:

- Có ai không? Vào đây mấy người!

Rất nhanh, có bốn người trẻ tuổi tiến vào phòng, nhìn thấy Diệp Dương Thành đứng ở đó, bốn người này lập tức hô:

- Xin chào Diệp tiên sinh.

- Ừ, mấy người các ngươi giúp ta đem những thứ này đến phòng 505, tầng 7 khu dân cư Thủy Tinh Hoa Uyển, để ở cửa là được rồi.

- Sao?

Bốn người này lập tức trợn tròn mắt, nhưng chờ khi bọn hắn phục hồi tinh thần, Diệp Dương Thành đã sớm rời đi, hắn còn có một số việc phải làm, vì vậy những chuyện giống như vận chuyển tài liệu này, cũng chỉ có thể kêu người khác đi làm.

Bốn người đứng trong phòng đưa mắt nhìn nhau, hơn mười giây sau, mới có một người lên tiếng:

- Được, để ta đi gọi mấy người tới đây, ba người các ngươi cất những tài liệu này vào trong hòm đi, chúng ta mau sớm đưa qua chỗ của Diệp tiên sinh!

- Cũng chỉ có thể như vậy.

Sau khi rời đi, Diệp Dương Thành đi đến phòng làm việc của Lâm Đông Mai, nhưng không tìm thấy Lâm Đông Mai trong phòng làm việc của nàng, nhưng bất ngờ phát hiện một tờ giấy ghi số điện thoại trên bàn làm việc.

- Chu Thành Bình?

Nhìn thấy tên họ viết trên tờ giấy, Diệp Dương Thành có chút kỳ quái nhíu mày, hiển nhiên trong trí nhớ cũng không tồn tại bất kỳ tin tức gì của người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.