Ôn Giản Ngôn giơ tay sờ mặt nạ đeo trên mặt.
Mặt nạ như dán vào mặt, mang tới cảm giác cực kỳ kỳ lạ.
Nhìn từ xa nó có vẻ cứng đờ và trắng bệch, giống như làm bằng gốm sứ. Nhưng khi thực sự chạm tay vào mới phát hiện ra, chiếc mặt nạ này mềm mại lạnh lẽo giống như da người, ôm khít vào mặt, không để hở một khoảng trống nào, luôn khiến người ta sinh ra ảo giác rằng mình sẽ hợp nhất với nó vào giây tiếp theo, rất kỳ lạ, mang cho người ta cảm giác cực kỳ khó chịu.
Âm thanh của hơi thở bị mắc kẹt trong mặt nạ, vang vọng bên tai.
Ngược lại, miễn cưỡng được coi là trót lọt.
Nhìn ra ngoài qua chiếc mặt nạ, cả thế giới dường như đã thay đổi.
Bên ngoài cửa sổ, mưa lạnh đang rơi, đám xác chết vốn quay lưng, đứng thẳng trên đường phố đột nhiên quay mặt về phía họ sau khi họ đeo mặt nạ.
Từng khuôn mặt cứng đờ tái nhợt mang theo nụ cười quái dị, hốc mắt đen xì như hai cái lỗ trống, vô thần nhìn qua.
Tuy nhiên không giống ban nãy, bây giờ chúng chỉ [nhìn chằm chằm] chứ không có hành động gì thêm.
Nhịp tim đập như trống trận dần ổn định.
“Đi thôi.”
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy bản thân dùng chất giọng ồm ồm nói.
“Lần này chúng ta có thể tiếp tục đi dọc theo con phố.”
Dứt lời, hắn bước ra ngoài cửa.
“…”
Những người còn lại liếc nhau, sau đó cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887094/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.