Chương trước
Chương sau
 

Ôn Giản Ngôn giơ tay sờ mặt nạ đeo trên mặt.

Mặt nạ như dán vào mặt, mang tới cảm giác cực kỳ kỳ lạ.

Nhìn từ xa nó có vẻ cứng đờ và trắng bệch, giống như làm bằng gốm sứ. Nhưng khi thực sự chạm tay vào mới phát hiện ra, chiếc mặt nạ này mềm mại lạnh lẽo giống như da người, ôm khít vào mặt, không để hở một khoảng trống nào, luôn khiến người ta sinh ra ảo giác rằng mình sẽ hợp nhất với nó vào giây tiếp theo, rất kỳ lạ, mang cho người ta cảm giác cực kỳ khó chịu.

Âm thanh của hơi thở bị mắc kẹt trong mặt nạ, vang vọng bên tai.

Ngược lại, miễn cưỡng được coi là trót lọt.

Nhìn ra ngoài qua chiếc mặt nạ, cả thế giới dường như đã thay đổi.

Bên ngoài cửa sổ, mưa lạnh đang rơi, đám xác chết vốn quay lưng, đứng thẳng trên đường phố đột nhiên quay mặt về phía họ sau khi họ đeo mặt nạ.

Từng khuôn mặt cứng đờ tái nhợt mang theo nụ cười quái dị, hốc mắt đen xì như hai cái lỗ trống, vô thần nhìn qua.

Tuy nhiên không giống ban nãy, bây giờ chúng chỉ [nhìn chằm chằm] chứ  không có hành động gì thêm.

Nhịp tim đập như trống trận dần ổn định.

“Đi thôi.”

Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy bản thân dùng chất giọng ồm ồm nói.

“Lần này chúng ta có thể tiếp tục đi dọc theo con phố.”

Dứt lời, hắn bước ra ngoài cửa.

“…”

Những người còn lại liếc nhau, sau đó cũng cẩn thận đuổi theo Ôn Giản Ngôn.

Bên tai lặng bặt như tờ, chỉ nghe thấy mưa rơi lộp bộp xuống đất.

Những xác chết kia vẫn đứng tại chỗ, chậm rãi xoay đầu theo từng hành động của họ. Từng khuôn mặt trắng bệch nhìn họ đăm đăm, những cặp mắt đen xì đồng loạt lướt qua họ, nom khiến người ta sởn tóc gáy, tim như nhảy thót lên cổ họng.

Khoảng cách được kéo gần từng chút.

Bọn họ có thể thấy rõ đường vân trên khuôn mặt trắng bệch của xác chết, thậm chí ngửi được mùi tanh hôi nồng nặc hoà cùng mùi nước mưa bốc ra từ xác chết. Thần kinh của cả đám thét gào vì sợ hãi, lông tơ sau lưng dựng ngược.

Một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng… lướt qua.

Tuy rằng họ đã lướt qua đám xác chết, song ánh mắt vô hồn không có bất kỳ cảm xúc nào tựa như kim đâm vào lưng, giống như một sự thúc giục vô hình nào đó khiến họ không tự chủ được tăng nhanh tốc độ.

Cuối cùng cả nhóm cũng đã rời xa khỏi đám xác chết.

Cảm nhận được mùi hôi thối tiêu tan, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm dưới lớp mặt nạ.

Chẳng biết có phải do đeo mặt nạ hay không, dường như đường phố trước mặt loáng thoáng có chút biến hoá vi diệu so với khi trước.

Bầu trời trước kia vốn đã âm u, bây giờ lại càng đen như mực.

Mọi người vẫn giữ im lặng, tiếp tục tiến về phía trước.

Khác với lần trước, lần này, xác chết trên đường không hề biến mất, càng đi về trước số lượng xác chết ngày càng nhiều.

Bọn chúng đứng cứng đờ trên phố, từng khuôn mặt trắng bệch hướng về phía nhóm Ôn Giản Ngôn, im hơi lặng tiếng nhìn họ chằm chằm.

Tầm nhìn trở nên hẹp hơn.

Ở rìa tầm mắt gần như đã bị bóng tối vô biên vô hạn bao phủ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy con đường lát đá xanh dưới chân và cửa hàng hai bên đóng chặt.

Mưa vẫn rơi liên miên, đường phố phía trước như thể trở nên rộng hơn, khoảng cách giữa hai bên dần kéo giãn.

Cảnh đường phố hai bên rất lạ.

Đó là khung cảnh đường phố mà họ chưa từng thấy kể từ khi đặt chân lên con phố này.

Từng chi tiết họ nhìn thấy đều nói cho họ biết rằng, đúng như Ôn Giản Ngôn đã nói, lần này bọn họ không bước vào vòng lặp quỷ đả tường khi trước, thay vào đó đang thực sự [tiến lên].

Càng đi về trước cảnh tượng ở hai bên đường càng hoang vắng.

Hai bên vốn dày đặc phòng ốc dần dần trở nên thưa thớt, ngay giữa khoảng trống của các phòng, người ta có thể loáng thoáng nhìn thấy vùng đất hoang vu vô biên vô tận.

Và xa hơn nữa…

Tóc Vàng ngước mắt, tựa hồ muốn nhìn rõ điều gì, vô thức bước sang bên cạnh một bước.

Tuy nhiên, ngay khi hắn ta vừa mới bước được một bước thì cổ áo đã bị một bàn tay túm lấy, kéo mạnh về sau.

Tóc Vàng giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.

Là Ôn Giản Ngôn.

Cách lớp mặt nạ không có sắc máu, đường nét khuôn mặt mơ hồ, thông qua hai lỗ hổng nơi vị trí mắt, loáng thoáng có thể nhìn thấy cặp mắt màu nâu nhạt ấm áp.

Giọng nói quen thuộc của đối phương vang lên:

“Đừng.”

Nói xong, Ôn Giản Ngôn chỉ phía dưới.

Tóc Vàng nhìn theo hướng ngón tay Ôn Giản Ngôn chỉ.

Trên con đường đá xanh ẩm ướt cứng rắn, hắn ta mơ hồ có thể nhìn thấy nửa dấu chân màu nâu vàng trước mặt, giống như giẫm lên bùn đất, sau đó lập tức lui về phía sau nên để lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy dấu chân kia, Tóc Vàng bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Kích thước của dấu chân đó…

Là của hắn ta.

Rõ ràng con đường trước mặt có vẻ rộng lớn như vậy, mà họ lại đi ở chính giữa đường, cách hai bên mép đường rất xa, thêm vào đó, Tóc Vàng chỉ bước qua bên cạnh một bước…

Tuy nhiên, chỉ với một bước nhỏ đó hắn đã rời khỏi con đường tưởng chừng như rộng rãi dưới chân, giẫm lên lớp bùn đất bên ngoài. Nếu không nhờ Ôn Giản Ngôn kịp thời kéo hắn ta lại, e rằng Tóc Vàng đã bước chệch hẳn khỏi con đường này, tiến vào một thế giới khác.

Dưới mặt nạ, sắc mặt Tóc Vàng tái nhợt, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Ôn Giản Ngôn nói: “Đừng rời khỏi đường.”

Tóc Vàng ra sức gật đầu.

Lúc này Ôn Giản Ngôn mới buông tay ra.

Nếu phỏng theo những suy đoán trước đây của hắn, sở dĩ lúc trước bọn họ không thể tìm được cửa hàng tranh không phải vì họ đi sai đường mà là bởi vì họ vẫn là người, và chỉ có quỷ mới tới được khu vực cửa hàng tranh.

Do đó, điều này có nghĩa, sau khi rời khỏi cửa hàng thứ hai, con đường tiếp theo của họ sẽ dần thoát khỏi “thế giới loài người”.



Khi ở trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], Ôn Giản Ngôn đã từng thông qua nhiều chi tiết khác nhau hòng bóc tách một loại chân tướng về “thực tế”.

Thực tế mà họ sống và quen thuộc, ví dụ như lớp vỏ trái đất – chỉ là một tầng nông của cả thế giới.

Còn ở dưới này lại là ẩn số sâu vô tận.

Nếu nói [Cao ốc Xương Thịnh] là lan can được xây dựng ở tầng ngoài cùng, đề phòng đám quỷ tràn vào nhân gian, vậy thì, [Khách sạn Hưng Vượng] chính là con đường dẫn vào bên trong.

Con đường đá xanh này do loài người kiến tạo, đi lên tạm thời có thể coi là an toàn, và nếu rời khỏi con đường này…

Khó có thể nói những gì xảy ra sau đó.

Thế nên, sau khi rời khỏi cửa hàng mặt nạ, Ôn Giản Ngôn vẫn luôn đề cao cảnh giác ở mức cao nhất, bởi vì hắn sớm nhận ra trong thế giới phó bản, những điều mắt thấy rất hiếm khi là sự thật.

Do đó vừa rồi hắn mới nhạy bén nhận ra, sau khi bước một bước kia, bóng dáng Tóc Vàng đột nhiên trở nên hư ảo, như thể ngay giây sau thôi sẽ biến mất tăm mất tích. Vì vậy Ôn Giản Ngôn mới lập tức vươn tay, mau chóng kéo hắn ta về.

“Anh vừa nhìn thấy cái gì?” Ôn Giản Ngôn hỏi.

Tóc Vàng nuốt nước bọt, đáp bằng chất giọng khó khăn: “Tôi, tôi cũng không rõ lắm, nhưng…”

Hắn ta ngập ngừng chốc lát, hơi thở dưới lớp mặt nạ có chút run rẩy:

“Giống như, ngôi mộ…”

“…”

Ôn Giản Ngôn giật mình.

… Ngôi mộ?

Nhưng bây giờ dường như không phải là lúc suy nghĩ về những vấn đề này.

Hắn mau chóng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn các đội viên khác, cảnh cáo: “Đừng nhìn ra ngoài đường, cũng đừng để những thứ bên ngoài thu hút, mục đích của chúng ta là cửa hàng tranh. Ngoài ra nhất định không được suy nghĩ chuyện khác, hiểu chưa? ”

Những người khác trong đội cũng bị chuyện vừa xảy ra với Tóc Vàng dọa sợ.

Bọn họ rối rít gật đầu, xốc dậy toàn bộ tinh thần đi theo sau Ôn Giản Ngôn, tiếp tục tiến về phía trước.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước.

Vậy… Nếu trước đây họ vào thị trấn từ phòng 329, họ có thể tìm thấy cửa hàng tranh thông qua lối đi luôn không?

Hay…

Sẽ vì tiến thắng vào nơi quỷ quái mà đi đời nhà ma luôn?

Ôn Giản Ngôn không rõ câu trả lời cho câu hỏi này.

Song hắn luôn cảm thấy rằng, mọi thứ sẽ không đơn giản như suy đoán.

Hắn thu hồi những suy nghĩ có phần bay xa của mình, cất bước, hết sức chăm chú tiến về phía trước.

Càng đi về trước bầu không khí trên đường phố càng trở nên kỳ lạ.

Ban đầu vốn chỉ có vài xác chết lẻ tẻ, nhưng giờ số lượng của chúng đang dần gia tăng. Tệ hơn nữa là, những xác chết mới không còn là những cái xác đứng yên , thậm chí một số có thể di chuyển.

Chúng nó bước đi cứng đờ chậm chạp, thong thả lang thang trên đường phố, giống như du hồn không có thần trí, không có mục đích, bước đi trong vô định.

Nhóm Ôn Giản Ngôn vừa phải tiến lên phía trước vừa phải chú ý chuyển động xung quanh để tránh bị đám xác chết đụng vào.

Mặc dù nom chúng có vẻ không phát hiện ra sự tồn tại của họ, nhưng sau khi bị đụng phải, không ai dám nói trước rằng liệu mọi chuyện còn có thể bình yên như bây giờ không.

Tuy nhiên, tin vui duy nhất là kể từ khi bọn họ bước vào đường thật, ngay cả khi đi bộ dưới mưa lâu hơn lần trước thì áo khoác da người vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.

Ôn Giản Ngôn cũng khó nói rõ được nguyên nhân.

Có thể họ tiến vào dị giới, do đó khiến vật môi giới giữa dị giới và nhân gian mất hiệu quả, cũng có thể là vì họ đeo mặt nạ nên bị phán định là “quỷ” thay vì là “con người”, do đó quần áo da người đương nhiên cũng mất hiệu lực.

Tất nhiên, có thể đó là sự kết hợp của những yếu tố này.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chí ít đây cũng là một hiện tượng tốt hiếm hoi.

Những ngôi nhà ở hai bên đường ngày càng thưa thớt.

Bên cạnh con đường đá xanh xuất hiện một khoảng trống rộng, bên ngoài khoảng trống là bùn đất màu nâu vàng. Khu vực bên ngoài gần như bị bóng tối che khuất hoàn toàn, có lẽ chỉ có người sở hữu thiên phú thị giác như Tóc Vàng mới biết được rốt cuộc bên ngoài có cái gì. Tuy nhiên, trong trường hợp này, hiển nhiên hắn ta cũng không dám sử dụng thiên phú.

Dù sao trên đường đá xanh đã đủ nguy hiểm, và mức độ nguy hiểm ngoài đường lại càng cao hơn.

Chỉ cần không sơ sẩy một chút, có thể sẽ vạn kiếp bất phục.

Đột nhiên khoảng trống phía trước thình lình xuất hiện một gian phòng ốc hoàn chỉnh.

Ôn Giản Ngôn giật mình.

Bên cạnh truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tóc Vàng: “Là, là cửa hàng tranh!”

Dù đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi suy đoán trong lòng đột nhiên được chứng thực, đáy lòng mọi người đều rung lên.

Sau khi đi dọc theo con đường này, khi nhìn thấy cửa hàng tranh thực sự xuất hiện trước mặt, bọn họ khó mà nói rõ rốt cuộc cảm giác của mình là vui sướng thả lỏng hay e dè sợ hãi.

“Đi.”

Ôn Giản Ngôn ra lệnh, cả nhóm tăng nhanh tốc độ lao về phía cửa hàng tranh.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ khung cảnh cửa hàng tranh đã xuất hiện trước mặt họ.

Ngoại trừ một khoảng trống thì xung quanh nó không có toà nhà nào khác. Cửa hàng tranh này trông y hệt cửa hàng tranh trong bức tranh sơn dầu phòng 329.

Mái nhà hơi nghiêng, vách tường sơn trắng loang lổ, cửa chính cũ kỹ khép kín và tấm biển treo phía trên đã bị mưa dầm bào mòn, nom rất mơ hồ.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy ba chữ to trên biển:

Cửa hàng tranh.

Ngoài ra không có bất cứ thứ gì nhận dạng được.

Trông nó thật yên tĩnh, gần như chẳng khác gì các tòa nhà trên đường phố. Bên trong cửa sổ tối tăm gần như chẳng thể nhìn thấy thứ gì bên trong.

Cửa lớn đóng lại nhưng trông như không được khoá, giống như chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể mở ra và tiến vào trong.

Tuy nhiên cảm giác áp lực do tòa nhà này mang lại đỡ hơn nhiều so với bất cứ thứ gì trên đường phố.

Mọi người đứng trước cửa đều không khỏi hơi kinh hồn bạt vía.

“Chính là nơi này.” Ôn Giản Ngôn chậm rãi nói.

Trần Mặc gật đầu đi trước, tiến về phía cửa hàng tranh.

Anh ta vươn tay, chuẩn đẩy cửa.

Những người khác nhìn chằm chằm động tác của anh, hơi nín thở.



Ngón tay Trần Mặc có chút tái nhợt vì ngâm trong nước mưa. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh chậm rãi đến gần cửa…

20 cm, 15 cm, 10 cm…

“Đội trưởng…”

“Đội trưởng!!”

Tóc Vàng gần như hét lên.

Hắn ta nắm tay Ôn Giản Ngôn: “Sau, sau lưng!!”

Mọi người đồng loạt quay đầu.

Một cảnh tượng rùng rợn đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, khiến họ lập tức sởn tóc gáy.

Đường phố dường như đứng yên.

Tất cả xác chết đi lại đều dừng bước, giống như những xác chết đứng thẳng tắp tại chỗ, toàn bộ đồng loạt quay đầu nhìn về phía hướng này, trong hốc mắt đen xì không có gì cả, lẳng lặng nhìn họ chằm chặp.

Dưới cái nhìn chằm chằm của vô số gương mặt trắng bệch, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên ập đến khiến cả nhóm người rùng mình.

“Rắc.”

Đúng lúc này, một âm thanh rất nhỏ và giòn giã vang lên.

Âm thanh kia quá nhỏ, gần như bị tiếng mưa xung quanh lấn át, thế nhưng nó lại bị Ôn Giản Ngôn bắt được. Hắn quay phắt đầu nhìn Trần Mặc, cẩn thận tìm kiếm nguồn gốc của thanh âm.

Đó là mặt nạ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trên mặt nạ của Trần Mặc đột nhiên xuất hiện một vết nứt tinh tế. Vết nứt kia rất nhỏ, có vẻ đặc biệt nổi bật trên chiếc mặt nạ trắng bệch nhẵn nhụi.

Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng: “Trần Mặc, trở về!”

Trần Mặc không quay đầu lại.

Gió tà tăng lên.

Chiếc áo da người của Trần Mặc bị gió cuốn lên, không hiểu sao khuôn mặt bóng ma dần hiện ra. Nó có hình dạng giống như mặt người, một mùi hôi thối dần toả ra, ở trong màn mưa càng có vẻ gay mũi, thế nhưng Trần Mặc lại như không cảm nhận được, vẫn vươn tay về phía cửa.

Còn 3 cm cuối cùng.

Không ổn!!

“Trở về!!”

Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, đột nhiên sải bước tiến về phía trước.

Khoảnh khắc hắn tới chỗ cửa, một cảm giác choáng váng kỳ lạ bỗng đánh úp qua, khiến ý thức của hắn đột nhiên mơ màng trong giây lát, dường như trong đầu chỉ còn một ý nghĩ:

Đẩy cửa ra.

Một giây sau, chỗ gần xương hông nóng lên.

Ôn Giản Ngôn bỗng nhiên như vừa tỉnh mộng.

“Bây giờ không thể mở cửa được!!”

Hắn túm chặt tay Trần Mặc, kéo anh trở về.

Sau khi rời khỏi cửa hàng tranh, vô số tầm mắt đổ dồn vào họ biến mất.

Xác chết mang theo nụ cười quái dị trên mặt lại bắt đầu mộng du, cứng đờ, chậm rãi lang thang trên đường, không hề dồn sự chú ý vào bọn họ nữa.

Cả nhóm lùi đến khoảng cách an toàn hơi xa, thở hổn hển.

Trần Mặc quay đầu, để lộ vẻ mặt ngơ ngác: “Vừa rồi… đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ôn Giản Ngôn thở dốc một hơi, buông tay Trần Mặc ra:

“Anh bị thôi miên.”

Thậm chí đến hắn cũng suýt chút trúng chiêu.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt, lẳng lặng ấn nhẹ vào eo mình

Yên lặng.

“Nếu lần nào cũng như vậy… vậy, vậy thì chẳng phải chúng ta không có cách nào mở được cánh cửa này sao?” Tóc Vàng đứng ở bên cạnh kinh hồn bạt vía hỏi.

Ôn Giản Ngôn buông tay xuống, trầm ngâm hồi lâu, sau đó chậm rãi nhả ra từng từ:

“Tôi không nghĩ vậy.”

Trần Mặc lảo đảo đứng dậy, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Cậu nghĩ tới điều gì?”

“Tôi đoán… Các quy tắc nên được đảo ngược.”

Hắn chỉ mặt nạ trên mặt Trần Mặc.

Một vết nứt mỏng xuất hiện ở trên bề mặt của chiếc mặt nạ trắng bệch tựa như gốm sứ.

“Ngược lại? Ý cậu là gì?”

Mọi người đều sửng sốt.

“Đây là con đường mà chỉ có quỷ mới có thể đặt chân, nhưng…”

Ôn Giản Ngôn nhìn cửa hàng tranh.

Cách đó không xa, gian phòng kia vẫn lẳng lặng đứng sừng sững, cửa phòng hơi khép hờ, như thể chỉ cần đẩy nhẹ một cái là mở được ngay.

Những chuyện vừa xảy ra hiện lên trong tâm trí hắn.

Thời điểm Trần Mặc dần tới gần cửa, mặt nạ anh ta đang đeo xuất hiện vết nứt, chiếc áo da người bắt đầu quấy phá, và đám quỷ đổ dồn ánh mắt về phía họ.

Không có bước nào đại biểu cho một điều …

Phán định dành cho Trần Mặc đã dần thay đổi từ “quỷ” thành “người”.

Hay nói cách khác…

Ôn Giản Ngôn chậm rãi cho ra kết luận của mình: “Tôi nghĩ, chỉ có con người mới đẩy được cánh cửa.”

Hết chương 330

 

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.