Một nửa những gì Ôn Giản Ngôn vừa nói là thật lòng thật dạ.
Dù sao với tư cách là một trong mười streamer đứng đầu, trình độ của Bạch Tuyết đã không còn là trình độ của streamer kỳ cựu bình thường. Ngay cả khi trông cậu có vẻ im lặng dịu ngoan và rất dễ dàng bị kiểm soát thì Ôn Giản Ngôn cũng hiểu rõ, kẻ có thể sống sót trong Ác Mộng lâu như vậy tuyệt đối không dễ ở chung.
Hơn nữa những người như cậu rất khó tiếp cận, gần như không thể khám phá tính cách cũng như suy nghĩ thật sự trong lòng.
Trong trường hợp này, ra lệnh chỉ phản tác dụng.
Ngoài ra, đối phương có thừa kinh nghiệm ứng đối trong phó bản. Giống như lúc vừa bắt đầu tiến vào trong tranh, cậu sẽ phán đoán khi nào nên đưa ra gợi ý chứ không cần Ôn Giản Ngôn – một tên lính mới – khua tay múa chân.
Tất nhiên, một nửa lời hắn là giả.
Mặc dù bọn họ tạm thời ở chung một đội, nhưng… Phải biết rằng, Bạch Tuyết tiến vào phó bản là chuyện nằm ngoài ý muốn. Ôn Giản Ngôn hiểu rất rõ, hiện tại bọn họ chỉ có lợi ích tạm thời, nếu quá dựa dẫm vào “năng lực tâm linh” của nhà ngoại cảm, lỡ như sau này xảy ra biến cố, tình cảnh của hắn sẽ rất tồi tệ.
Sau khoảng thời gian dài sinh hoạt tại phòng livestream Ác Mộng, Ôn Giản Ngôn hiểu rất rõ cách thức hoạt động của các quy tắc nội bộ.
Theo một khía cạnh nào đó, nguy hiểm đồng nghĩa với cơ hội.
Chỉ khi gặp nguy hiểm, bạn mới có thể có thêm thông tin và đào sâu hơn về cốt truyện.
Trong phó bản Khách sạn Hưng Vượng cấp khó, lợi dụng sơ hở để tránh thiệt hại chỉ khiến streamer rơi vào tình thế bất lợi ở giai đoạn sau.
Quan trọng hơn là…
“Lời nguyền” trên người Bạch Tuyết khiến Ôn Giản Ngôn rất để tâm.
Mặc dù đến giờ hắn chưa hoàn toàn hiểu được quan hệ sâu xa ở trong, nhưng lúc trước, khi tiến vào bức tranh đầu tiên, nghĩ kiểu gì thì nơi streamer bỏ mạng ngã xuống cũng không phải tai nạn bất ngờ.
Vậy nên, điều này càng khiến Ôn Giản Ngôn hành động cẩn trọng, cố gắng tránh những rủi ro và nguy hiểm không cần thiết.
Ôn Giản Ngôn cầm ô đi trong mưa, lén lút liếc nhìn Bạch Tuyết bên cạnh.
Đối phương vẫn trầm mặc đi theo hắn, cách phía sau hắn nửa bước. Viền ô che khuất hơn nửa khuôn mặt của cậu, khoé môi thẳng tắp lạnh lùng.
Tuy trước giờ Ôn Giản Ngôn luôn giỏi nhìn người, nhưng có lẽ vì linh hồn thiếu hụt và vì bị phó bản ảnh hưởng quá nhiều, tất cả người trong top 10 Ác Mộng đều mang cho hắn cảm giác “dị hoá” rất mạnh.
Theo một khía cạnh nào đó, họ đã không còn là một con người hoàn chỉnh.
Ngay cả Quất Tử Đường cũng vậy.
Thế nên hắn sẽ không hành động hấp tấp mà không có bất kỳ sự chắc chắn nào.
Kể cả hiện tại.
Vừa mới cầm ô ra ngoài chưa được bao lâu, đột nhiên điện thoại trong túi Ôn Giản Ngôn kêu “ù ù”.
Hắn móc điện thoại ra khỏi túi.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn Tóc Vàng gửi qua, đáy mắt Ôn Giản Ngôn trở nên nghiêm nghị.
… Quả nhiên.
Mặc dù hắn đã đoán được kết quả trước khi rời khỏi căn nhà, thế nhưng sau khi tin tức biến thành sự thật, hắn vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bầu trời xám đen đè nén rất thấp, những giọt mưa dày đặc rơi xuống khiến hắn không nhìn thấy sự tồn tại của “khoảng trống”.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Dù sao vị trí của họ đã bị thay đổi rất nhiều, không giống trước đây, có thể xác định rõ ràng phương hướng “khách thuê” xuất hiện.
Mà bọn họ lại không có thị lực tốt như Tóc Vàng, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay “khoảng trống” giữa màn mưa lạnh vô tận.
Ôn Giản Ngôn chỉ biết, họ đang bị thứ gì đó “nhắm vào”.
Nhưng thứ đó là gì, số lượng bao nhiêu, nằm ở đâu, cách bao xa… Tất cả đều là ẩn số.
Là cách nhau hơn mười mét, hay là đã đến gần bọn họ…?
Không thể cảm nhận, không thể tìm kiếm, không thể xác minh.
Loại nguy hiểm không biết khi nào ập đến mới là đáng sợ.
Mưa đen chung quanh vẫn rơi không ngừng. Nước đọng trên con đường đá xanh bắn tung tóe, nước mưa đập vào chiếc ô da người, phóng mắt nhìn quanh chỉ là một mảnh u ám.
Cảm giác bất an cực độ giáng xuống khiến Ôn Giản Ngôn sởn da gà.
“Cẩn thận, đừng giẫm lên mấy vũng nước, chúng ta phải đi mau thôi.”
Ôn Giản Ngôn hạ giọng, vừa quan sát kỹ tình hình xung quanh vừa nói với Bạch Tuyết.
Tuy rằng hiện tại bọn họ có thể đang bị “theo đuôi”, có điều bọn họ đã ra ngoài lâu vậy mà vẫn bình an vô sự, suốt dọc đường đi Bạch Tuyết cũng không cảnh báo nguy hiểm ập đến…
Thế nên Ôn Giản Ngôn đoán, chiếc ô da người vẫn còn tác dụng bảo vệ. Mặc dù thỉnh thoảng bọn họ sẽ chạm vào nước, song cũng chưa hoàn toàn tiếp xúc với mưa. Do đó, mặc dù “khách thuê” đã đi theo họ nhưng chúng tạm thời vẫn chưa ra tay hành động.
Tuy nhiên, tình trạng này sẽ không kéo dài.
Ngay cả khi được chiếc ô da người bảo vệ, cơ thể của họ cũng sẽ ngày càng ẩm ướt dưới màn mưa dầm vô tận…
Nếu nói, cuộc tập kích của “khách hàng” cần phải đạt tới một ngưỡng nhất định nào đó, vậy thì theo tiến độ này, hẳn là chẳng còn lâu chúng sẽ tấn công bọn họ.
Cả hai lập tức tăng tốc.
Lần này, khoảng cách nơi Bạch Tuyết chỉ là xa nhất. Đồng nghĩa họ sẽ phải di chuyển lâu hơn trong mưa và nguy hiểm cũng nhiều hơn trước.
Nước mưa rơi lộp bộp khiến nước trong vũng bắn tung tóe ra ngoài. Chiếc ô che trên đỉnh đầu cũng hơi rung lên trong mưa, sau đó là luồng ánh sáng mờ ảo, có thể nhìn thấy đường vân tinh tế giống như da người ở trên. Thoạt nhìn cực kỳ quái dị đáng sợ.
Hắn cẩn thận né các vũng nước đọng dưới đường, không để chân mình dẫm vào bên trong, đồng thời cẩn thận giấu vai và cơ thể dưới ô, giảm thiểu số lần tiếp xúc với mưa.
Nó đang tiến đến gần hơn.
Trong cơn mưa dầm, căn nhà Bạch Tuyết chỉ ra cách họ càng ngày càng gần, những đường nét mơ hồ dần dần trở nên sinh động.
Cửa sổ và cửa ra vào khép hờ, âm u tăm tối, mang cho người ta cảm giác chẳng lành.
Nhưng trong mắt Ôn Giản Ngôn lúc này, căn nhà u ám cách đó không xa lại chẳng khác nào cứu tinh của hắn. Chỉ cần tiến vào mái hiên, mưa dầm sẽ không còn là vấn đề. Bất kể thứ gì đang theo sau họ sẽ không thể phát hiện ra họ nữa nếu họ tiến vào một nơi khô ráo.
Ít nhất là tạm thời.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên: “Ô.”
Nhắc nhở không đầu không đuôi của Bạch Tuyết khiến Ôn Giản Ngôn sững người mất vài giây.
… Chiếc ô?!
Gần như ngay khi Bạch Tuyết vừa dứt lời, cảm giác lạnh lẽo đột nhiên ập tới. Giống như lưỡi dao sắc bén cắt da thịt, mang đến cảm giác đau đớn kịch liệt khiến sống lưng người tê tái, tóc gáy dựng ngược.
Thậm chí chẳng cần nghĩ nhiều, Ôn Giản Ngôn lập thức ý thức được một chuyện.
Nguy hiểm.
Ôn Giản Ngôn khẽ hạ mắt, bất giác liếc nhìn chiếc ô trong tay.
Tay hắn đang nắm cán ô. Cán ô đen xì tạo thành sự tương phản rõ rệt với ngón tay lạnh lẽo tái nhợt của hắn, nom có vẻ cực kỳ chói mắt trong màn mưa.
Mà dưới tay hắn…
Loáng thoáng hiện lên đường nét của một bàn tay.
“?!”
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rút.
Ngón tay rất nhỏ, như là bàn tay trẻ con đang bất động nắm chặt cán ô. Làn da của nó có màu xanh nhạt bất thường, dường như phía trên còn xuất hiện cả vết hoen tử thi. Trong bầu không khí ẩm ướt dần bốc lên mùi tanh hôi thối rữa.
“…”
Tay Ôn Giản Ngôn run lên, cố gắng kiềm chế ý định ném ô ra ngoài.
Não hắn bắt đầu hoạt động hết công suất.
Đây là cái gì?
Là “khách thuê” sao?
Không thể nào.
Khách trong phòng 408 là do hắn đưa vào [Khách sạn Hưng Vượng], mặc dù không thể nhìn thấy mặt nó nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn biết người trong tranh là nữ quỷ. Tuy rằng hắn chưa nhìn thấy khách ở tầng một, nhưng dựa theo tiếng bước chân và khoảng cách giữa từng bước chân trong hành lang sau khi cửa mở, khả năng cao đó là một người đàn ông sở hữu vóc to lớn.
Không có trẻ con.
Nơi duy nhất có trẻ con là…
Ngay khoảnh khắc đó, một hình ảnh lóe lên trong đầu Ôn Giản Ngôn.
Trên tầng hai của toà nhà nhỏ, loáng thoáng có thể nhìn thấy bốn bóng người đứng thẳng tắp giữa nền vải đen kịt. Sắc mặt của họ trắng bệch mơ hồ, đứng yên bất động tại chỗ.
Quanh bàn có bốn cái ghế.
Có bốn cái ô trên kệ đựng ô.
Ô được làm từ da người.
“…”
Ôn Giản Ngôn cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên ập qua khiến trái tim hắn gần như ngừng đập.
Nói cách khác, nguy hiểm hắn gặp hiện tại không liên quan đến “khách thuê” đuổi theo, mà đó là do chiếc ô da người hắn cầm ra ngoài.
Mỗi chiếc ô là một người… Hoặc một con quỷ. Và “nó” sẽ xuất hiện nếu họ sử dụng quá lâu.
Hắn liếc nhìn bàn tay cầm ô một lần nữa.
So với vừa rồi, bàn tay nhỏ bé tái nhợt đã hiện rõ hơn. Nó cứ lơ lửng giữa không trung, bất động nằm ở nơi đó, như thể… Dưới ô còn một người khác sánh bước cùng hắn.
Từ đây đến chỗ ngôi nhà tiếp theo vẫn còn một đoạn, nếu hắn cứ tiếp tục cầm ô, “nó” nhất định sẽ xuất hiện. Nhưng đồng thời, chiếc ô lại là đạo cụ bảo vệ hắn khỏi màn mưa. Nếu hắn vứt ô thì hắn sẽ bị bại lộ, tương đương với việc để lộ vị trí trong mắt “khách hàng” đang đi theo sau.
Mưa rơi lộp bộp đập vào đỉnh ô.
Ôn Giản Ngôn cắn răng bước tiếp, giữ nguyên tư thế hiện tại, đẩy nhanh tốc độ dưới chân, tiếp tục di chuyển về trước.
Tim Ôn Giản Ngôn đập rất nhanh, đập mạnh vào khung xương sườn, cứ như muốn nhảy vọt ra khỏi ngực.
Bây giờ tốc độ quan trọng hơn nhiều so với cẩn trọng.
Ôn Giản Ngôn thay đổi tác phong thận trọng trước đây, sải bước thật dài. Hắn không còn cẩn thận vòng qua vũng nước dưới đất, thay vào đó là bất chấp giẫm vào ổ gà, mặc cho vũng nước bị bản thân dẫm bắn tung toé, một đường lao thẳng về phía nhà nhỏ.
Nhanh hơn, nhanh hơn!
Không xa phía trước, căn nhà nhỏ đã gần trong tầm tay.
Ôn Giản Ngôn gần như có thể nhìn thấy cửa sổ và cửa chính khép hờ của nó.
Trong vũng nước bị mưa làm khuấy động, ngoại trừ bóng Ôn Giản Ngôn thì còn một cái bóng đen xì nhỏ bé khác đứng dưới ô, theo sát bên hắn như hình với bóng. Hơn nữa theo thời gian trôi, nó đang ngày càng trở nên rõ ràng bằng một tốc độ đáng sợ.
Cùng lúc đó, trong hình ảnh phản chiếu ở vũng nước xa xa, một bóng người cứng ngắc bước lên phía trước. Khuôn mặt của nó như đeo một chiếc mặt nạ trắng bệch, khoé miệng nhếch cao hoá thành độ cong cứng đờ quái quỷ.
Dưới mưa, một khoảng trống dần mở rộng.
Hệt như đã xác định được phương hướng, khoảng trống lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]