Nhìn dòng chữ mới xuất hiện trên cuốn sổ bìa da màu đen, Ôn Giản Ngôn cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Có vẻ đây là manh mối để hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.
Muốn từ thực tập sinh trở thành nhân viên chính thức của Khách sạn Hưng Vượng, bạn phải tiếp đón khách đến nhận phòng tại Khách sạn Hưng Vượng.
Vậy khách sẽ là ai?
Là một cựu người chơi của [Cao ốc Xương Thịnh], Ôn Giản Ngôn nhanh chóng cho ra kết luận.
Hắn ngẩng đầu nhìn bức tranh trước mặt.
Bên trong khung tranh khổng lồ mất cân xứng là cảnh mưa dầm kỳ lạ, bóng người mơ hồ tái nhợt lẳng lặng đến bên khung cửa sổ xiêu vẹo. Không thể thấy rõ khuôn mặt đang hướng ra ngoài bức tranh. Dáng người bất động nhưng không hiểu sao khiến đáy lòng người ta lạnh lẽo.
“Chờ chút…”
Tóc Vàng bên cạnh chú ý tới ánh mắt Ôn Giản Ngôn, không khỏi hít hà lắp bắp:
“Cậu, ý của cậu là, chẳng lẽ… người phụ nữ trong tranh chính là khách thuê chúng ta sẽ phải tiếp đón?”
Ôn Giản Ngôn thở dài:
“Chỉ e là vậy.”
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, đáy lòng mọi người vẫn không khỏi chùng xuống.
Hiển nhiên khách trong phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] không phải con người.
Ngay cả khi chưa thăm dò hết quy tắc phó bản, nhưng sự thật này cũng đủ khiến người ta kinh hãi.
Ôn Giản Ngôn quan sát bức tranh trước mặt.
Hơn nữa cụm từ “nghênh đón” …
Có gì đó không ổn.
Xem ra khách ở phó bản này cũng không tự mình hành động như phó bản trước, thay vào đó cần được “nghênh đón” trước khi tiến vào khách sạn.
Ôn Giản Ngôn như nghĩ tới gì đó, nâng chân bước về phía khung tranh khổng lồ trước mặt.
Khi khoảng cách được kéo gần, một mùi ẩm ướt nồng nặc tràn vào khoang mũi.
Ôn Giản Ngôn ngập ngừng chốc lát, đoạn cẩn thận nâng tay đặt lên bức tranh trước mặt. Chất vải thô ráp gồ ghề bị đè lõm xuống, khung tranh trên tường bởi vậy đụng vào vách tường, phát ra tiếng “cạch” trầm đục.
“!”
Vân Bích Lam giật mình: “Phía sau là khoảng trống?”
Ôn Giản Ngôn không ngoảnh đầu, chỉ dùng ngón tay mò mẫm ở giữa khung tranh sơn dầu và vách tường. Đột nhiên, không biết hắn chạm phải chỗ nào…
Chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, bức tranh sơn dầu khổng lồ đối diện như một cánh cửa chậm rãi kéo ra, một luồng gió tà mang theo khí nóng oi ả lập tức thổi đến.
Bức tranh sơn dầu khổng lồ thực sự là một cánh cửa có thể mở được!
Đằng sau cánh cửa giống như một thị trấn nhỏ.
Và cảnh tượng trấn nhỏ gần như giống với khung cảnh trong tranh.
Nền trời xám đen ảm đạm bị bao phủ bởi những đám mây u ám, những hạt mưa nhỏ rơi liên miên, từng vũng nước nhỏ đọng trên con đường đá xanh gồ ghề.
Đường đá kéo dài về phía xa xa, và cuối con đường…
Là ngôi nhà dột nát như trong bức tranh sơn dầu.
Vách tường và mái nhà nghiêng ngả xiêu vẹo, trên tường phủ đầy rêu xanh, sơn tường bong tróc để lộ hàng gạch xám xịt phía dưới, như thể lâu năm bỏ hoang chưa được tu sửa.
Cửa sổ nghiêng lệch trên tường hệt như hốc mắt đen xì, vô hồn nhìn về hướng này.
Tuy nhiên người phụ nữ mặc đồ trắng với khuôn mặt mơ hồ trong tranh lại không có ở đó.
Sự thật này cũng không làm mọi người yên tâm.
Trần Mặc mở đầu phá vỡ yên lặng: “Vậy nên nhiệm vụ của chúng ta là nghênh đón người phụ nữ mặc đồ trắng đến Khách sạn Hưng Vượng, mời cô ta làm khách phải không?”
“Khả năng cao là vậy.” Ôn Giản Ngôn gật đầu.
Hắn dừng mắt trên căn nhà thấp bé cách đó không xa, không xê không dịch, tựa hồ như đang suy ngẫm gì đó.
“Nghênh đón.”
Từ này khiến tất cả không tự chủ được run lên.
Điều này có nghĩa, lần này bọn họ không chỉ đối phó với cuộc tấn công của một sự kiện siêu nhiên nào đó, mà còn phải [chủ động tiếp cận], thậm chí…
Nảy sinh tiếp xúc.
Nhìn căn nhà cũ nát u ám cách đó không xa, Tóc Vàng nuốt nước bọt.
Hắn ta bất giác co rúm sau lưng Ôn Giản Ngôn, hoảng sợ hỏi: “Nhưng… chúng ta nghênh đón cô ta kiểu gì?”
Cúi đầu chờ ở cửa à?
Chẳng lẽ… Bọn họ phải bước đến trước mặt người ta, bảo người ta mau mau đến khách sạn chúng tôi nghỉ một đêm chắc?
Tóc Vàng bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ, sắc mặt hơi tái.
“Tạm thời còn chưa rõ lắm.”
Ôn Giản Ngôn đứng cạnh cúi đầu liếc nhìn cuốn sổ da bìa cứng màu đen trong tay. Trên giấy vẫn chỉ có một dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi, không còn bất kỳ thay đổi nào khác.
Hắn nhét cuốn sổ về túi rồi nói: “Tôi e rằng, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.”
Tóc Vàng: “…”
Kiểu trả lời này chẳng thể làm người ta yên tâm chút nào!
Ôm tia hy vọng còn sót lại, Tóc Vàng quay đầu nhìn những người khác, tràn đầy hy vọng mở lời: “Nhưng tôi nhớ lúc trước hệ thống từng nói không yêu cầu streamer hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến…”
“Đúng vậy.” Trần Mặc ngước mắt bình tĩnh đáp: “Nhưng như vậy cũng chẳng có nghĩa lý gì.”
Trong phó bản cấp thấp, streamer có thể lựa chọn không tham dự bất cứ sự kiện nguy hiểm nào, chỉ cần ấn nấp một khoảng thời gian có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng tiếc thay, loại giải pháp này không có ý nghĩa ở phó bản cao cấp.
Kể cả trong quy tắc của [Khách sạn Hưng Vượng] không nói rõ, nhưng trong phó bản kiểu này nhất định sẽ tồn tại cơ chế ngăn bạn tìm ra sơ hở. Nếu ôm tâm lý đầu cơ trục lợi, cố gắng tránh né tránh, ngược lại có thể sẽ chết sớm nhất.
Mặc dù đáy lòng hiểu rõ chuyện này, nhưng Tóc Vàng vẫn theo bản năng tránh hại tìm lợi, khiến hắn nhịn không được nảy sinh kỳ vọng không thiết thực.
Nghe Trần Mặc nói xong, Tóc Vàng khóc không ra nước mắt.
Tuy rất miễn cưỡng nhưng… hắn ta đành phải thừa nhận điều đó.
Băng qua cánh cửa và tiến vào ngôi nhà trong tranh đã trở thành lựa chọn duy nhất của họ lúc này.
Giọng nói vô cùng xa lạ nhưng truyền ra từ đội ngũ họ.
Cả đám sửng sốt quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền đến.
Thiếu niên sở hữu làn da và mái tóc thiếu sắc tố đứng cách đó không xa, không biết từ lúc nào cậu đã ngừng cúi đầu, thay vào đó là ngước mắt, để lộ cặp mắt màu đen lạ thường, đen đến độ không tia sáng nào có thể xuyên qua.
… Bạch Tuyết?
Hiển nhiên câu nói vừa rồi phát ra từ miệng cậu ta.
Đây cũng là câu đầu tiên Bạch Tuyết nói kể từ khi tiến vào phó bản.
Sau khi nói xong, Bạch Tuyết lại cúi đầu, quay về dáng vẻ lạnh lùng kiệm lời.
Ôn Giản Ngôn là người phản ứng nhanh nhất.
Hắn thoáng dừng mắt trên người Bạch Tuyết, đoạn quay đầu nhìn không gian giăng kín mưa đen âm u trước mặt, rất nhanh đã hiểu được ý đối phương: “Chờ chút nữa sau khi tiến vào làn mưa, mọi người nhất định phải chạy nhanh lên, hiểu chứ?”
Vân Bích Lam: “Ý của cậu là…”
“Tình huống cụ thể tôi không rõ lắm, nhưng nghe theo lời khuyên của cậu ta chắc không sai.”
Ôn Giản Ngôn nhìn mấy người sau lưng: “Kể từ lúc bước ra cánh cửa này, chúng ta chỉ có 30 giây. Nhất định phải xông tới gian phòng trong khoảng thời gian quy định, hiểu không?”
Mọi người nhìn nhau gật đầu: “Đã hiểu.”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi: “Sẵn sàng chưa?”
Ở phía sau hắn là thị trấn nhỏ chìm trong mưa dầm, tỏa ra một bầu không khí quái đản, không có lấy một bóng người, con đường đá xanh trải dài tít tắp dẫn thẳng đến ngôi nhà nhỏ đổ nát xiêu vẹo.
Trong nhà tối om, có vẻ lạnh lẽo và chẳng lành, song nó lại trở thành mục tiêu hành động lần này của họ.
Mọi người hít sâu một hơi, bình tĩnh chậm rãi gật đầu.
“Chạy!”
Theo tiếng ra lệnh của Ôn Giản Ngôn, năm người đồng thời xông vào màn mưa!
Vừa bước vào mưa, Ôn Giản Ngôn lập tức hiểu vì sao Bạch Tuyết lại cảnh cáo như vậy.
Nước mưa lạnh lẽo từ trên trời trút xuống, bên trong tựa hồ ẩn chứa một loại khí tức lành lạnh nào đó, nện tí tách xuống, phảng phất có thể cuốn đi nhiệt độ và sinh mệnh trong cơ thể họ.
Rõ ràng chỉ cách vài bước ngắn ngủi, nhưng bọn họ đang yếu đi rất nhanh.
Còn 15 giây.
“Đừng dừng lại, tiếp tục chạy!!”
Ôn Giản Ngôn cắn răng quát lớn.
Ngôi nhà xiêu vẹo cách họ ngày càng gần.
Nó đứng sừng sững dưới màn mưa, giống như cụ già bình thường sắp gần đất xa trời, lộ vẻ mục nát khô héo.
Còn 10 giây cuối cùng.
Trần Mặc và Ôn Giản Ngôn chạy nhanh nhất. Hai người lao thẳng vào trong nhà.
Cánh cửa kia được khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ là mùi ẩm mốc nồng nặc bốc từ gian phòng tối xộc thẳng ra ngoài.
Tuy nhiên bây giờ Ôn Giản Ngôn không quan tâm nhiều.
Hắn vừa chặn trước cửa nhà vừa giơ tay lau nước mưa trên mặt, lớn tiếng nói: “Nhanh lên!”
Tóc Vàng và Vân Bích Lam theo sát phía sau, lao đầu vào căn phòng tăm tối.
Chỉ còn 5 giây cuối cùng.
Tốc độ của Bạch Tuyết là chậm nhất, song cũng chỉ còn vài bước chân. Tuy nhiên ngay trước khi cậu sắp bước vào phòng, thình lình bị con đường đá gồ ghề dưới chân làm vấp ngã, cơ thể chao đảo mất trọng tâm. Ngay khi sắp ngã sấp xuống…
“!”
Ôn Giản Ngôn cắn răng một cái, đoạn xông ra ngoài.
Chỉ còn ba giây cuối cùng.
Ôn Giản Ngôn nhanh tay nắm lấy cánh tay ướt sũng của đối phương, trong cơn mưa rả rích, lòng bàn tay hắn nóng bừng, ngón tay siết chặt kéo đối phương đứng lên:
“Chạy!”
Hai.
Ôn Giản Ngôn túm Bạch Tuyết, dùng tốc độ nhanh nhất lao vào phòng…
Một.
Ngay giây cuối cùng của ba mươi giây, hai người lảo đảo xông vào căn phòng khô ráo, bỏ lại sau lưng cơn mưa kinh hoàng tưởng như có thể cắn nuốt hết thảy.
“…”
Trong căn phòng tối om nồng nặc mùi ẩm mốc, tiếng thở hổn hển hãi hùng của mọi người vang lên dồn dập.
Mưa rơi tí rách nhưng bị mái nhà và vách tường ngăn cản bên ngoài, có vẻ tiếng mưa đã nhỏ hơn nhiều so với lúc trước, vọng lại rất khẽ.
Mọi người đều trông có vẻ vô cùng nhếch nhác.
Toàn bộ quần áo và tóc ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, nước mưa men theo vạt áo nhỏ tí tách xuống, đọng lại thành từng vũng nhỏ dưới sàn.
Ôn Giản Ngôn đứng thẳng người.
Hắn cảm nhận được.
Nhiệt độ và sinh mệnh vừa bị nước mưa cướp đi dường như đang dần trở lại cơ thể. Khi hắn vào phòng, cảm giác suy yếu mờ nhạt này cũng biến mất.
Hắn thở hổn hển, giơ tay gạt mái tóc ướt sũng ra sau đầu, để lộ vầng trán trán trơn bóng trắng nõn.
Xem ra, miễn là không ở trong mưa trong một thời gian dài thì không sao cả.
Đột nhiên, không hề báo trước, một loạt tiếng bước chân vội vã vọng đến từ trong mưa.
Ôn Giản Ngôn giật mình quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Ngoài cửa là bầu trời âm u, mưa to xối xả, xa xa có thể loáng thoáng nhìn thấy một đoàn người đang chạy về hướng này. Xuyên qua màn mưa dày đặc không thể thấy rõ khuôn mặt người tới, nhưng từ quần áo trên người Ôn Giản Ngôn vẫn nhận ra thân phận đối phương.
… Là nhóm người bọn họ đụng độ trước lúc tắt đèn.
Hiển nhiên, mặc dù Ôn Giản Ngôn rời phòng đúng lúc nhưng nội dung bức tranh sơn dầu cũng không thay đổi.
Sau khi bị mưa làm ướt, hiển nhiên họ đã nhận ra điều bất ổn của làn mưa này.
“Đừng đóng cửa!”
Có người hô to.
Vân Bích Lam quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, thầm hỏi ý kiến của hắn.
Ôn Giản Ngôn gật đầu.
Mặc dù trước đó bọn họ đã xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng hắn cũng không định vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà giết chết họ, mặc kệ đám người chết dưới màn mưa.
Hắn còn chưa đến độ mất nhân tính đấy.
Vân Bích Lam chặn cửa, lớn tiếng đáp: “Mấy người mau lên!”
Dù rằng có mưa che khuất tầm mắt, con đường đá xanh dưới đất gồ ghề không bằng phẳng, nhưng khoảng cách giữa họ và phòng nhỏ không tính là xa.
Chẳng mấy chốc, đám người lần lượt xong vào trong phòng.
Ôn Giản Ngôn âm thầm đếm ngược.
Còn mười giây nữa.
Lại có hai người xông vào.
Năm giây.
Trong màn mưa còn lại ba người cuối cùng.
Ba mươi giây đã hết.
Có hai người trong đó xông vào phòng ở giây thứ ba mươi hai và ba mươi ba, dù là đến muộn một chút, nhưng ngoài sắc mặt tái hơn người khác thì cũng không nghiêm trọng gì.
Cho đến người cuối cùng…
Đột nhiên, chân của người nọ khuỵu xuống, như bị vấp phải gì đó, cơ thể mất thăng bằng ngã chúi.
Song khác Bạch Tuyết, không có đồng đội nhanh tay lẹ mắt nào đỡ gã.
Người nọ hướng mặt xuống đất, ngã thẳng xuống vị trí sắp bước vào cửa.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Ba mươi tám giây.
Người đàn ông đứng dậy với một cơ thể ướt nhẹp.
Không biết có phải là ảo giác không, Ôn Giản Ngôn luôn cảm thấy sắc mặt đối phương trông rất kỳ lạ.
Làn da nhợt nhạt sưng tấy như tờ giấy ngâm trong nước lâu ngày, gần như biến thành một màu trong suốt, giống như nang trứng nở to sắp vỡ tung.
Khuôn trắng bệch như giấy mang theo vẻ mặt cực kỳ bàng hoàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào bên trong.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Hắn nhận ra, người nọ chính là streamer va phải Bạch Tuyết ở trong Khách sạn Hưng Vượng.
Vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn đã hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt streamer, thay vào đó là vẻ chết lặng trống rỗng. Đồng đội của gã gọi tên gã nhưng gã lại như không nghe thấy gì, con ngươi ướt nhẹp sưng tấy đờ đẫn khẽ chuyển động.
Sau đó, gã lảo đảo tiến về phía căn phòng.
Tuy nhiên khoảnh khắc chân gã đặt xuống, chuyện kỳ lạ liền xảy ra.
Xương chân vốn dĩ cứng rắn, có thể chống đỡ trọng lượng một người trưởng thành như biến mất, bắp chân biến thành một loại chất lỏng mềm mại phồng lên, bị ai đó dùng sức bẻ gãy từ giữa cẳng.
Thay vì nói là bẻ gãy, chi bằng nói là biến dạng…
“A!”
Trong tiếng gào thét của mọi người, người nọ lại ngã xuống đất.
Giống như một quả bóng bay đầy nước bị đập mạnh xuống đất…
Làn da của gã không giữ được nước trong cơ thể, bất ngờ nổ mạnh.
Vô số chất lỏng sền sệt mang theo mùi tanh của mưa lập tức chảy ra, làn da người nọ như khô quắt trong nháy mắt, tức thì mất đi âm thanh, sau đó cứ vậy… tan chảy.
“…”
Phút chốc, gian phòng lặng bặt.
Cả đám ngơ ngác nhìn chằm chằm nơi người nọ biến mất, tựa hồ không thể tin được… Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một người còn sống sờ sờ liền biến mất, không tiếng động nào, cũng không có sự phản kháng nào.
Lúc này mọi người mới nhận ra sự khủng khiếp của màn mưa và cảm thấy sợ hãi trước hành động vừa rồi của mình.
Nếu họ không chạy nhanh chân, có lẽ người tan chảy sẽ là mình rồi.
Ôn Giản Ngôn dán mắt nhìn vị trí người nọ vừa ngã, tựa hồ nghĩ tới điều gì, hắn quay sang nhìn Bạch Tuyết bên cạnh.
Đối phương đứng tại chỗ, toàn thân ướt nhẹp. Làn da vốn không có huyết sắc nào giờ này lại càng trắng bệch như quỷ. Cậu giương cặp mắt đen láy đáng sợ nhìn ra ngoài, chẳng nói chẳng rằng.
Nếu hắn nhớ chính xác, nơi người kia vấp ngã gần như giống với nơi Bạch Tuyết vấp ngã.
Ôn Giản Ngôn thôi không nhìn nữa.
Hàng mi ướt sũng che khuất cặp mắt trầm ngâm của hắn.
Người nọ xung đột với Bạch Tuyết trong hành lang khách sạn, lại ngã ở nơi Bạch Tuyết cùng ngã, dùng tư thế ngã giống nhau và mất mạng…
Là trùng hợp ngẫu nhiên chăng?
Tuy nhiên dù thế nào, đây không phải vấn đề hắn cần suy xét lúc này.
Ôn Giản Ngôn giơ vuốt mặt, nhìn người đàn ông cao to dẫn đầu đội ngũ: “Tôi đoán trước đây chúng ta đã gặp nhau ở hành lang?”
Đối phương quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, cũng nhận ra mặt hắn: “… Phải.”
Dường như gã còn chưa tỉnh từ chuyện vừa rồi, sắc mặt vẫn hơi tái trắng, vẻ kiêu ngạo trước đó gần như biến mất sạch.
Ánh mắt người nọ lóe lên, hơi xấu hổ nói:
“Dù sao cũng cảm ơn các cậu đã mở cửa cho chúng tôi.”
“Chuyện nhỏ ấy mà.”
Ôn Giản Ngôn nhún vai.
Hắn khẽ mỉm cười, giương cặp mắt nhạt màu lên, xuyên qua hàng mi ướt sũng, nom có vẻ dịu dàng và chân thành: “Nếu mọi người cùng vào một nơi, chi bằng tiếp theo hành động cùng nhau đi? Nói không chừng cơ hội thắng sẽ lớn hơn một chút.”
“Đương nhiên có thể!”
Đối phương không ngờ Ôn Giản Ngôn lại hào phóng đưa ra đề nghị như vậy, vội vàng đồng ý.
Nụ cười bên môi Ôn Giản Ngôn tươi hơn.
Hắn không chỉ là mục tiêu của phe đen, đã thế còn chịu lời nguyền đến từ vận may âm vô cực của bản thân và Bạch Tuyết. Dưới tình huống như vậy, việc tổ đội cùng những người khác là có lợi nhất.
Suy cho cùng…
Hắn không phải Thánh Nhân không so đo hiềm khích trước đây.
Bên ngoài nhà, mưa lớn liên miên.
Nước mưa rơi xuống thành vũng, mặt nước mờ ảo phản chiếu bầu trời xám đen u ám.
Ở gần cửa phòng, nơi người nọ vừa ngã xuống có một chỗ trũng trên phiến đá xanh.
Một vũng nước nhỏ tụ ở chỗ lõm.
Trên mặt nước không có gì, nhưng dưới mặt nước lại phản chiếu một cái bóng đen kịt.
Cái bóng đứng thẳng tại chỗ, nước mưa liên tục rơi xuống quấy nhiễu khiến nó trở nên vô cùng mơ hồ, nhưng thực sự tồn tại.
Cái bóng kia rề rà, từng chút quay đầu…
Để lộ khuôn mặt giống hệt người vừa chết.
Tuy nhiên khác với ban nãy, giờ phút này, khuôn mặt của gã trông thật nhợt nhạt và cứng đờ, phảng phất bị phủ một chiếc mặt nạ sứ trắng lên trên.
Khóe miệng gã nhếch thật cao, để lộ nụ cười quỷ dị máy móc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]