Chương trước
Chương sau
 

Cùng với tiếng xe lăn bánh “lục cục”, người đàn ông mặc trang phục chỉnh tề đẩy toa xe trống rỗng, xoay người biến mất tại một hành lang nối liền với sảnh.

Bóng lưng hắn ta nhanh chóng bị bóng tối bao trùm, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Đại sảnh rơi vào khoảng lặng, không khí tức thì trở nên nghiêm túc.

Ôn Giản Ngôn dõi mắt theo hướng đối phương biến mất, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu.

[Nội dung sát hạch của nhân viên thực tập sẽ xuất hiện trong sổ tay, xin hãy mau chóng hoàn thành.]

Hắn cúi đầu nhìn cuốn sổ da màu đen lần nữa.

Các trang giấy ố vàng vẫn trống không, không có gì thay đổi cả.

Xem ra còn chưa đến lúc.

Ôn Giản Ngôn cất cuốn sổ và đồng hồ quả quýt vào túi, quay sang nhìn Tóc Vàng: “Giúp tôi xem trong đại sảnh có bản đồ khách sạn không.”

Tóc Vàng “Ừm” một tiếng, ngước mắt bắt đầu tìm kiếm trong sảnh.

Chẳng bao lâu sau, ánh mắt của hắn dừng ở một hướng: “Ở đó.”

Ôn Giản Ngôn: “Đi, đi qua xem thế nào.”

Nhóm người băng qua đại sảnh, nhanh chóng đi tới một nơi tương tự như lối thoát hiểm. Trên tường đóng đinh một tấm bảng sắt rỉ sét, phía trên tấm bảng có khắc bản đồ tổng thể của [Khách sạn Hưng Vượng].

Thật bất ngờ, từ bản đồ có thể nhìn ra bố cục khách sạn không phức tạp lắm.

Nếu nhìn từ ngoài, Khách sạn Hưng Vượng chỉ có bốn tầng, hiện tại bọn họ đang ở tầng lầu cao nhất.

Phía Đông đại sảnh thông đến thang máy, phía Tây thông với một vài hành lang. Hành lang được thông ở giữa với nhau, ở giữa mỗi bên đều có một lối thoát hiểm.

Các tầng khác có bố cục khá giống tầng bốn, cùng lắm tầng một có thêm một sảnh, tầng ba có thêm một nhà hàng.

“Nếu vậy, khả năng phe đen ở tầng một là rất cao.”

Trần Mặc đứng cạnh quan sát bố cục bản đồ khẽ nói.

Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.”

Vân Bích Lam nghiêng đầu, dừng mắt trên tấm bản đồ rỉ sét loang lổ, có chút khó hiểu mở lời: “Nhưng tôi thật sự không ngờ bố cục Khách sạn Hưng Vượng lại đơn giản thế, quả thực…”

“Quả thực không giống phó bản cấp S phải không?”

Ôn Giản Ngôn nhìn cô một cái, tiếp lời.

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Ôn Giản Ngôn nhìn sang chỗ khác, ẩn ý bổ sung.

Mặc dù kết cấu bản đồ rất đơn giản, nhưng để phòng ngừa, Ôn Giản Ngôn vẫn mở máy ảnh điện thoại chụp hình bản đồ.

Đúng lúc này, đại sảnh sau lưng bỗng truyền đến tiếng hắng giọng.

 “… E hèm.”

Tiếng hắng giọng có chủ đích thu hút sự chú ý của mọi người, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch, có vẻ vô cùng đột ngột giữa đại sảnh rộng lớn.

Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu, cùng những streamer khác hướng mắt về phía thanh âm truyền đến.

Đó là một khuôn mặt quen thuộc.

Là một trong ba người vừa gặp ở hành lang.

Vóc dáng không cao, rất trẻ, đeo kính gọng vàng, con ngươi dưới tròng kính lóe sáng, vừa nhìn đã biết là streamer kỳ cựu trải qua nhiều phó bản.

“Cho đến hiện tại phó bản tiết lộ quá ít thông tin, bất kể phương thức qua màn hay là quy tắc cơ bản, tất cả đều quá mơ hồ. Quan trọng hơn cả, phó bản lần này là phó bản đối kháng, đồng nghĩa chúng ta cần phải cạnh tranh với đội ngũ khác. Nhưng đến hiện giờ hình thức cạnh tranh vẫn chưa xác định, e rằng phải mất một thời gian nữa mới tìm ra được những thông tin này.”

Các streamer ở đây đều không phải kẻ vừa đặt chân vào Ác Mộng, tự nhiên cũng nhận ra được điểm này.

Dựa vào thông tin đã biết hiện tại, phó bản thoạt nhìn tương đối lỏng lẻo, không quy định sẵn khu vực không thể tiến vào, tầng nào không thể bước tới, không yêu cầu những việc streamer có thể làm và không thể làm, ngay cả nhiệm vụ chủ tuyến cũng rất mơ hồ.

Ngoài người đàn ông có nụ cười quái dị vừa xuất hiện thì tạm thời không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, gần như có thể dùng hai từ “bình thường” để hình dung.

Điều này thực sự trái ngược với đánh giá cấp “S” của phó bản.

Tiếc là không ai dám xem nhẹ điều ấy.

Người đàn ông chỉnh gọng kính, nói bằng chất giọng đầy hùng hồn:

“Thế nên tôi có đề nghị.”

Hắn ta nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người mình mới nói tiếp: “Nếu chúng ta đều là bên đỏ, vậy thì trong phó bản này chúng ta không có quan hệ cạnh tranh, thay vào đó nên toàn lực hợp tác mới phải. Nhưng tin tức phó bản đưa ra hiện tại quá ít và mơ hồ, do đó tôi đề nghị tốt nhất nên tìm một streamer có thâm niên làm đội trưởng nhằm tích hợp thông tin và phân công hành động.”

Trong đại sảnh, có streamer gật đầu tán thành, cũng có người thờ ơ lạnh nhạt.

“Tiêu chí lựa chọn đội trưởng là gì?” Một streamer lên tiếng hỏi.

Người đàn ông đeo kính nói: “Bảng xếp hạng, được chứ?”

Bất kể thế nào, bảng xếp hạng tích phân tích luỹ của Ác Mộng có giá trị tham khảo cực cao. Streamer xếp hạng càng cao thường sẽ tiến vào phó bản càng nhiều, kinh nghiệm xử lý vấn đề cũng càng phong phú.

Những streamer khác liếc nhìn nhau.

“Tôi không có ý kiến.”

“Tôi cũng vậy.”

Đề nghị này được đại đa số streamer tán đồng, dù rằng cũng có một vài streamer không đồng ý việc để “đội trưởng” dẫn dắt, nhưng về cơ bản bọn họ đều khá tinh ranh, sẽ không đưa ra ý kiến trái chiều trong những dịp này.

Vân Bích Lam đứng một bên mở miệng hỏi: “Thế nào, đội trưởng, cậu tính đi tranh cử không?”

“…”

Là thành phần tinh ranh trong tinh ranh, Ôn Giản Ngôn không nói không rằng ngước mắt nhìn lướt qua người đàn ông râu quai nón đứng cách đó không xa sau lưng thanh niên.

Người đàn ông râu quai nón đứng cách thanh niên một khoảng không xa không gần, vừa khéo duy trì khoảng cách có vẻ không thân mật cũng không xa lạ.

Ông ta ôm tay, nhìn đám streamer trong sảnh mà không nói lời nào.

Ôn Giản Ngôn cười: “Xem ra ông ta muốn làm đội trưởng phe đỏ.”

Thanh niên chỉ chịu trách nhiệm đề xuất, song người ra quyết định thực sự không phải hắn ta mà là đội trưởng của hắn.

Hiển nhiên đối phương vô cùng tự tin vào thứ hạng của mình trên bảng xếp hạng, cho nên mới đưa ra đề nghị ấy… Khả năng cao là người của một trong ba công hội lớn, hơn nữa địa vị còn không thấp.

“Vậy thì sao?” Vân Bích Lam bĩu môi, khoanh tay đáp: “Cao cỡ nào, còn cao hơn cậu chắc?”

“Không.” Ôn Giản Ngôn thôi không nhìn nữa, hời hợt trả lời: “Tôi không có hứng tham gia trò vui.”

Phải biết rằng phó bản này không chỉ là một bản đối kháng bình thường, phe đen đối diện cũng có hai vị nằm trong top 10. Còn vị trí đội trưởng phe đỏ lại như cây cao đón gió, huống chi còn phải phối hợp hành động cùng những người khác, đúng thực không phải lĩnh vực hắn am hiểu.

Tất nhiên, đề nghị của đối phương là chính xác.

Trong tình huống mọi thứ đang rất hỗn loạn, việc lựa chọn đội trưởng để tổng hợp tin tức là hết sức cần thiết.

Chỉ tiếc Ôn Giản Ngôn không có hứng thú với việc này.

Hắn thích trở thành một nhà đầu cơ linh hoạt hơn là một nhà lãnh đạo kiểm soát mọi thứ.

Những gì xảy ra tiếp theo không khác nhiều so với dự đoán của hắn.

Rất nhanh sau đó, người đàn ông râu quai nón trở thành đội trưởng tạm thời của phe đỏ. Ông ta có biệt danh là Locket, đứng thứ 32 trên bảng xếp hạng, là một trong những người streamer cao cấp của Vĩnh Trú.

… Thứ 32 bảng xếp hạng.

Ôn Giản Ngôn đánh mắt nhìn quanh một vòng, không thấy streamer nào khác đứng ra tranh cử.

Xem ra chất lượng tổng thể của phó bản này vẫn có chút chênh lệch so với phó bản trước.

Đây cũng là điều dễ hiểu.

Dù sao phó bản có nhét 4 streamer top 10, đồng thời phó bản cũng chỉ cấp S chứ không phải SS hay thậm chí là SSS.

Thế nên để đảm bảo cân bằng phó bản, không để phó bản bị quá nhiều streamer cao cấp xới tung một cách thô bạo ngay từ ban đầu thì đẳng cấp của các streamer khác sẽ được duy trì ở mức trung bình và cao.

Ôn Giản Ngôn thu hồi tầm mắt.

Hắn đã mất hứng thú với màn trình diễn “lựa chọn đội trưởng” này.

Hắn cúi đầu quan sát đồng hồ quả quýt kiểu cũ trên tay.

Cây kim mảnh dài đi tới cuối khu vực màu trắng, chắc còn tối đa mười phút là tiến vào khu vực đen.

Nói cách khác, phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] có thể sẽ sớm xuất hiện thay đổi không thể kiểm soát đầu tiên.

“Đi thôi, chúng ta đi qua chỗ khác nhìn xem.”

Ôn Giản Ngôn nói.



Thay vì lãng phí thời gian còn lại vào việc “lựa chọn đội trưởng”, tốt hơn hết là nên đi thăm dò phó bản.

Phải biết rằng, phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] kéo dài trong ba ngày, đồng thời cũng không giới hạn khu vực hoạt động của họ, điều này đồng nghĩa mức độ tự do thăm dò phó bản của streamer là rất cao.

Nhồi nhét hơn hai trăm streamer kỳ cựu ở một khách sạn chỉ có bốn tầng, lại cho thời gian hoạt động và mức độ tự do cao như vậy…

Vậy thì chỉ có một khả năng.

Phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] này phức tạp hơn nhiều so với vẻ ngoài.

Những người khác gật đầu.

Dưới sự dẫn dắt của Ôn Giản Ngôn, đoàn người xoay lưng tiến về phía một trong những hành lang.

Bạch Tuyết vẫn luôn cúi đầu, yên lặng đi theo phía sau đội ngũ, giống như cái một cái bóng trắng lẳng lặng theo họ.

Ở phía sau bọn họ có mấy ánh mắt nhìn qua, mang theo một chút dò xét không rõ ý vị.

*

Hành lang khách sạn Hưng Vượng có tông màu đỏ sẫm, vách tường hai bên rất hẹp khiếp người ta cảm thấy ngột ngạt khó tả.

Dưới đất trải lớp thảm dày, có thể hấp thụ toàn bộ tiếng bước chân của mọi người.

Mấy người trong đội men theo hành lang tiến về phía trước.

Ôn Giản Ngôn vừa đi về phía trước vừa kiểm tra từng phòng đi ngang qua.

Thật bất ngờ, mỗi cánh cửa phòng trong hành lang đều đẩy ra được.

Tất cả phòng đều trống không, bài trí bên trong giống nhau như đúc. Một vài phòng có dấu vết bị lục soát, nhưng phần lớn phòng đều không có dấu vết sinh hoạt của con người. Ga trải giường trắng tinh được trải phẳng, không có một nếp nhăn nào, căn phòng vắng tanh.

Trong mỗi gian phòng đều có một bức tranh quá khổ không cân xứng với bức tường.

Nội dung trong từng bức tranh khác nhau, có điều phong cách phác hoạ rất giống.

Bầu trời âm u ảm đạm, mưa rơi liên miên, khung cảnh có trong nhà và ngoài trời. Song không có ngoại lệ, tất cả đều trống trải không có lấy nổi bóng người.

Ôn Giản Ngôn quan sát bức tranh trước mặt với vẻ trầm ngâm.

Bức tranh này miêu tả một căn phòng tối và thấp, trong phòng là đồ nội thất xám xịt cũ kỹ, phía trên phủ lớp bụi bặm dày đặc, cửa sổ và cửa phòng mở toang, bên ngoài là mưa liên miên không ngớt.

Vẫn không có ai.

Cho đến lúc này, Ôn Giản Ngôn đã lục soát hơn mười gian phòng, bức tranh trong mỗi một gian phòng đều là phong cảnh.

… Chỉ có 408 là không.

Trong đầu Ôn Giản Ngôn hiện lên nội dung trong bức họa kia, cùng với người phụ nữ mặc đồ trắng sở hữu khuôn mặt mơ hồ, không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh lẽo…

Cứ luôn có linh cảm…

Kể từ khi vào phó bản Khách sạn Hưng Vượng, hắn dường như càng xui hơn.

“…”

Ôn Giản Ngôn thầm liếc mắt nhìn Bạch Tuyết đứng một bên.

Đối phương cúi đầu đứng ở gần cửa, mái tóc dài che nửa khuôn mặt, có vẻ lạnh lùng và xa cách.

Đúng lúc này, hành lang ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân.

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn.

Là một đội ngũ hơn mười người.

Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn. Thấy đám Ôn Giản Ngôn trong phòng, gã hơi híp mắt xoay người bước vào: “Mấy người là đội vừa rời đi phải không?”

Ôn Giản Ngôn nhìn khuôn mặt chẳng mấy thân thiện của đối phương, không đáp.

“Đội trưởng phe đỏ vừa phân chia khu vực tìm kiếm khác nhau.” Gã đàn ông cầm đầu bước vào, nhìn Ôn Giản Ngôn bằng ánh mắt trịch thượng: “Chắc mấy người ở khu khác.”

Vân Bích Lam: “Cụ thể là ở đâu? ”

“Sao tôi biết chứ.” Tên kia hờ hững nhún vai: “Tìm đội trưởng mà hỏi.”

Trần Mặc nhíu mày: “Hiện tại chắc ông ta không ở chỗ cũ nữa, cho dù giờ chúng tôi đi cũng không kiếm được người, chi bằng chúng ta cùng nhau…”

Anh ta còn chưa dứt lời đã bị đối phương sẵng giọng cắt ngang:

“Chúng mày còn chưa hiểu à?”

Một tên sau lưng lên tiếng chế nhạo: “Đây không phải chỗ của chúng mày, cút xéo.”

Ôn Giản Ngôn gần như lập tức hiểu được tình hình hiện tại.

Trong phó bản kiểu này có rất nhiều streamer kỳ cựu và bọn chúng không dễ nói chuyện như người mới. Mặc dù vừa rồi bọn chúng không lên tiếng phản đối khi chọn đội trưởng, thay vào đó thờ ơ đứng nhìn, nhưng điều này không có nghĩa chúng thừa nhận thân phận đội trưởng của ai kia. Một khi đến lúc quan trọng, gần như sẽ chẳng có chuyện bọn chúng nghe theo mệnh lệnh đội trưởng, cũng chẳng có chuyện chia sẻ manh mối cho kẻ khác.

Hiển nhiên tên streamer Vĩnh Trú kia quyết tâm muốn trở thành đội trưởng phe đỏ theo nghĩa đen chứ không phải đeo danh hão.

Muốn thực hiện điểm này, ngay từ đầu phải “lập uy”.

… Tìm một con chim đầu đàn để cho đám khác hiểu cái giá của sự chống đối.

Rất rõ, họ đã trở thành lũ chim đầu đàn đâm vào họng súng.

Thế nên những streamer được phân vào hành lang này nhất định đã được sàng lọc kỹ càng, thậm chí có thể đã nhận được ám thị từ lâu, hòng nảy sinh xung đột với đám Ôn Giản Ngôn ngay sau khi vừa gặp mặt.

Chà.

Ôn Giản Ngôn thầm lắc đầu.

Đó là lý do vì sao hắn không thích làm việc với streamer trung cấp.

Bộ phận streamer này thường chiếm số lượng nhiều nhất. Mặc dù họ có kinh nghiệm hơn streamer tân thủ, có được sức mạnh nhất định, không đến độ giãy giụa trước lằn ranh sinh tử trong mỗi phó bản, nhưng họ cũng rất ít khi được trải nghiệm nguy hiểm cực cao trong các phó bản có độ khó cao, thay vào đó sẽ dừng lại ở khu vực dễ chịu.

Nếu lập tức thả loại người này vào phó bản có độ khó cao, bọn họ chắc chắn sẽ không phục.

Ham muốn quyền lực của họ quá mạnh mẽ.

Bọn họ luôn thích “cướp đoạt” mấy thứ như quyền khống chế, quyền nói chuyện, danh tiếng, lợi ích… Vân vân và mây mây. Dưới dự thúc đẩy của ham muốn mạnh mẽ, bọn họ có thể bỏ qua mối nguy cận kề.

Nếu là quá khứ, có lẽ Ôn Giản Ngôn sẽ chọn đồng ý quan điểm của đối phương, dẫn nhóm rời đi.

Dù sao hắn là một người đặt hiệu suất lên đầu, không quá bận lòng với mấy cái “tôn nghiêm” “mặt mũi”, càng không muốn đặt sức lực vào mấy cái vô nghĩa này.

Nếu chỉ cần cúi đầu chịu thua một chút mà có thể khiển bản thân trở nên “hoà hợp quần thể”, cớ sao không làm?

Nhưng vấn đề là…

Ôn Giản Ngôn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ quả quýt trên tay.

Bất tri bất giác, cây kim đã chạy tới mép khu vực màu trắng, chắc còn chưa đầy ba phút sẽ tiến vào khu vực màu đen.

Không có thời gian.

Hắn ngẩng đầu nhìn mấy kẻ không có thiện ý đối diện, đột nhiên mở miệng phá vỡ cục diện giương cung bạt kiếm trước mắt: “Tôi đề nghị các người vào trước rồi nói sau.

Gã đàn ông dẫn đầu sửng sốt: “Cái gì?”

“Tôi nói, tôi đề nghị các người tiến vào trong phòng.” Ôn Giản Ngôn kiên nhẫn lặp lại.

Đối phương sầm mặt:

“Con mẹ mày, mày không hiểu tiếng người à…”

Ôn Giản Ngôn: “Thời gian làm việc hàng ngày từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sau 9 giờ là thời gian nghỉ ngơi, sau khi tắt đèn không được ở trong hành lang, đúng chứ?”

Đây là quy tắc vô cùng phổ biến trong phó bản, hạn chế streamer rời khỏi phòng vào ban đêm. Nếu không làm theo, vậy thì điều kiện tử vong rất có khả năng sẽ bị kích hoạt, dẫn đến việc streamer gặp nguy… thậm chí là bỏ mạng tại chỗ.

“Anh đoán xem, vì sao họ không cho streamer rời khỏi phòng.

Ôn Giản Ngôn khẽ bật cười:

“Là bởi vì đến thời gian nghỉ ngơi… Hay vì tắt đèn?”

Đối phương sửng sốt một chút, không lập tức đáp.

“Nếu như là vì vế trước, vậy thì không sao, nhưng nếu là vế sau, vậy đó là cả vấn đề.”

Ôn Giản Ngôn nói đầy ẩn ý:

“Trong quá trình làm việc, cứ cách ba tiếng khách sạn Hưng Vượng lại tắt đèn một tiếng, đúng không?”

Nghe vậy, tất cả streamer trong hành lang đều tối mặt.

Ôn Giản Ngôn lia mắt qua tất cả, thu hết biểu cảm của họ vào đáy mắt.

Hắn cầm đồng hồ quả quýt lắc nhẹ: “Nếu tôi đoán không sai, chẳng mấy mà sẽ tắt đèn thôi.”

Ôn Giản Ngôn nghiêng người: “Thế nên mấy người có vào không?”



Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ hành lang hẹp dài tối tăm bên ngoài, nhẹ nhàng cười mỉm: “Hay là các người muốn đánh cược vào về trước?”

“…”

Trong trường hợp này, mọi người lựa chọn vế nào không phải khó đoán.

Không ai nguyện ý đặt cược tính mạng của mình vào một khả năng vô giá trị.

Nhìn đám streamer vội vã xông vào phòng, Ôn Giản Ngôn cười híp mắt.

… Cũng được.

Mặc dù hơi ngu nhưng không phải ngu toàn tập.

“Tích tắc, tích tắc, tích tắc…”

Kim đồng hồ di chuyển trong lặng lẽ.

Chẳng bao lâu sau, cây kim chỉ vào đường giao nhau giữa màu đen và trắng.

“Phụt!”

Đèn ngoài hành lang phát ra một tiếng vang nhỏ rồi lập tức tối sầm.

Hành lang hẹp dài đột nhiên tối om, chỉ có ánh đèn trong phòng còn sáng, xuyên qua khe cửa khép hờ đáp xuống mặt đất, để lại một mảng màu vàng sậm.

Mọi người không khỏi nín thở, cơ thể căng thẳng, ánh mắt đồng loạt dừng ở hành lang.

Có người giơ tay lên đặt trên ván cửa, giống như chuẩn bị thủ sẵn tư thế đóng cửa nếu có thứ gì xuất hiện.

Tuy nhiên, không có gì xảy ra hết.

Mặc dù tắt đèn nhưng trong hành lang vẫn rất yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng streamer khác đi lại ở đằng xa, tựa hồ cũng không xảy ra nguy hiểm.

Đội trưởng phe đối diện quay đầu nhìn nhà ngoại cảm trong đội: “Có nguy hiểm không?”

Nhà ngoại cảm nhắm hai mắt, cảm ứng vài giây, sau đó mới quay đầu sang nhìn: “Không có.”

Nhất thời, cả đám thở phào nhẹ nhõm.

Thình lình, mọi ánh mắt không có thiện cảm đổ dồn vào Ôn Giản Ngôn.

Mặc dù dự đoán sai nguồn gốc nguy hiểm, song Ôn Giản Ngôn cũng không hề tỏ ra hối hận.

Hắn nhún vai cười nói:

“Ồ, xem ra tôi đoán sai rồi.”

Không còn cách nào, di chứng của phó Cao ốc Xương Thịnh khiến Ôn Giản Ngôn vừa nhìn thấy chữ “tắt đèn” hoặc “bóng tối” liền trở nên cảnh giác.

Nhưng đó cũng là điều tốt.

Nếu phó bản này có tiết tấu nhanh như phó bản trước, Ôn Giản Ngôn không chắc mình có thể xử lý được không.

Hắn ngẩng đầu liếc sang bên cạnh.

“…!”

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, hơi thở gần như bị hẫng nửa nhịp.

Tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Nếu vậy chúng tôi xin phép rời trước. Dù sao đây cũng không phải địa bàn của chúng tôi, phải không?”

Bạch Tuyết đứng cách cửa phòng gần nhất cúi đầu, xoay người bước về hành lang tối đen như mực, nhưng bởi vì cửa bị chặn cứng nên suýt chút nữa đụng phải người trong tiểu đội đối diện.

Vừa bị mấy lời cảnh báo của Ôn Giản Ngôn hù dọa, khí thế suy yếu không cam lòng không tìm được lối thoát, nỗi oán hận và sự xấu hổ tích tụ biến thành lửa giận trút ra bên ngoài.

“Mẹ mày, có thấy đường không?”

Người nọ hung ác vươn tay về phía Bạch Tuyết, muốn thô bạo tóm lấy cậu ta.

Cổ tay của gã bị ai đó nắm chặt.

Ôn Giản Ngôn tiến lên một bước, khoé môi vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh tanh:

“Chỉ là bất cẩn thôi, cần gì phải tức giận chứ?”

Cặp mắt nhạt màu vừa rồi còn vô cùng bình dị gần gũi, song giờ phút này lại có vẻ đầy áp lực, dưới ánh đèn mờ ảo sau lưng, gần như khiến người ta không thở nổi.

“Tôi xin lỗi thay cậu ấy nhé.”

“…”

Bạch Tuyết đứng phía sau Ôn Giản Ngôn thoáng khựng lại, chẳng nói chẳng rằng giương cặp mắt đen kỳ lạ trái ngược hoàn toàn với màu da.

Đối phương bị doạ hoảng sợ, động tác động tay động chân cũng dừng phắt lại, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Ôn Giản Ngôn lại đeo chiếc mặt nạ vô hại lên:

“Vậy xong rồi nhé.”

Dứt lời, hắn buông cổ tay đối phương ra, vẫy tay với những người khác rồi rảo bước ra khỏi phòng.

Hành lang tuy rằng tối tăm, nhưng bởi vì rất nhiều hai bên phòng sáng đèn nên đi lại không thành vấn đề.

Tốc độ của Ôn Giản Ngôn rất nhanh.

“Sao thế?” Vân Bích Lam chạy chậm mới đuổi kịp hắn: “Tiếp theo chúng ta đi đâu? Chẳng lẽ muốn tìm đội trưởng bên đỏ thật à?”

“…”

Ôn Giản Ngôn không đáp mà chọn đại một căn phòng họ vừa tiền vào, xoay người vào  trong.

Mấy người còn lại có chút bất ngờ nhìn nhau, song vẫn theo vào.

Sau khi Ôn Giản Ngôn vào phòng, hắn không ngơi chân, bước thẳng đến chính giữa phòng.

Hắn đứng trước bức tranh kia, bình tĩnh ngước mắt nhìn nó.

Đám Trần Mặc cũng nhanh chóng đi theo, dõi mắt theo ánh nhìn của Ôn Giản Ngôn.

Tất cả đều sửng sốt.

Cảnh tượng bên trong khung tranh trước mặt đã thay đổi lúc nào không hay.

Bầu trời ảm đạm, mưa giăng xám xịt, ngôi nhà đổ nát.

Có người phụ nữ đứng cạnh cửa sổ, khuôn mặt mơ hồ trắng bệch, thoạt nhìn không rõ ngũ quan, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Rõ ràng là bức tranh trong phòng 408!

Mọi người há hốc mồm.

Phòng này bọn họ vừa mới đi qua, mặc dù cảnh trong bức tranh không nhớ rõ lắm… nhưng tuyệt đối không có khả năng trùng với bức tranh trong 408!

Vân Bích Lam như ý thức được điều gì.

Cô quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Vậy nên ở trong căn phòng vừa rồi…”

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, gật đầu: “Đúng vậy.”

Sau khi tắt đèn, bức tranh trong căn phòng vừa rồi cũng biến thành khung cảnh trong tranh phòng 408, do đó Ôn Giản Ngôn mới lựa chọn lập tức rời đi và tìm một căn phòng khác để vào.

Và bây giờ… linh cảm xấu của hắn đã được xác nhận.

Bức tranh đang “đi theo” họ.

Sau khi ý thức được điều này, cả đám bỗng lạnh sống lưng.

Bọn họ vô thức quay đầu nhìn vào trong tranh.

Người phụ nữ nhìn không rõ mặt mày đứng sau cửa sổ ngắm nhìn màn mưa mông lung, lặng lẽ bất động.

Không hiểu sao lại có cảm giác như bị “quan sát”.

Ôn Giản Ngôn như chợt nghĩ tới điều gì.

Hắn lấy cuốn sổ da cứng ra khỏi túi mình.

Mở trang đầu tiên.

Trên trang giấy trống ố vàng ban đầu xuất hiện một dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi:

[Đánh giá nhân viên thực tập]

[1. Vui lòng nghênh đón một vị khách đến lưu trú tại Khách sạn Hưng Vượng]

Hết chương 290

 

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.