Sau khi tiễn biệt các thành viên trong công hội, Ôn Giản Ngôn trở về phòng mình.
Hắn thả mình xuống giường, chôn đầu vào chiếc gối mềm mại, để lộ nửa má ra ngoài, trong mắt lộ vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
“…”
Hầy, mệt ghê.
Vừa mới rời khỏi phó bản đoàn đội có độ khó cao, lại đang chơi đùa giữa hai tồn tại đáng sợ có thể nghiền chết bản thân bất cứ lúc nào, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ là vạn kiếp bất phục. Sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, tinh thần của hắn đã đến cực hạn…
Ngay cả sau khi tiến vào Phòng livestream Ác Mộng cũng hiếm khi nào hắn rơi vào trạng thái cực đoan như vậy.
Thực sự quá mệt mỏi.
Ôn Giản Ngôn từ từ cụp mắt.
Mí mắt dần dần trĩu nặng, tầm nhìn trở nên mờ dần, cuối cùng tan rã.
Chẳng bao lâu sau, tiếng hít thở đều đều vang trong căn phòng tối tăm.
Hắn ngủ thiếp đi.
Khi quá mệt mỏi, con người thường có những giấc mơ kỳ lạ.
Như bị kẹt trong vũng lầy không đáy, lạnh lẽo từ từ chìm sâu, không thể dừng lại.
Hình ảnh vỡ vụn, những khung cảnh xa lạ, những khuôn mặt mơ hồ… giống như chiếc kính vạn hoa vỡ vụn, cuối cùng khuấy đảo hết thảy trong sự hỗn loạn, trộn lẫn với máu tươi, tiếng la hét và tiếng khóc gào.
Cho đến khi bóng tối lan rộng từ các góc của tất cả mọi hướng, nuốt chửng tất cả hình ảnh và thay thế nó.
Một đôi mắt vàng óng rực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887043/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.