Ba người buông tay nhau ra rồi đứng dậy.
Ôn Giản Ngôn dựa vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu quan sát căn phòng trước mặt.
Diện tích căn phòng không lớn, đồ đạc cũ kỹ phủ bụi, tất cả đều toát ra bầu không khí u ám, duy chỉ có chiếc ghế dài là màu đỏ tươi như máu trở thành sự tồn tại chói mắt nhất trong cả căn phòng.
Nhiệt độ lạnh lẽo thấu xương, không khí bốc mùi hôi thối của xác chết phân huỷ. Toàn bộ căn phòng trống rỗng, mặc dù không có thứ gì đáng sợ nhưng lại mang cho người ta cảm giác bất an mãnh liệt.
Quất Tử Đường trực tiếp kích hoạt bàn tay chỉ dẫn.
Rất nhanh sau đó, một mũi tên màu đỏ nhấp nháy xuất hiện giữa không trung chỉ về phía bức tường bên cạnh, như thể nó đang hướng ra bên ngoài ngôi nhà.
Chẳng lẽ… bọn họ phải đi ra ngoài?
Vệ Thành dẫn đầu tiến về phía cửa, vươn tay cẩn thận đẩy cửa ra ngoài.
“Két…”
Âm thanh chói tai của trục cửa xoay phá vỡ tĩnh mịch.
Vệ Thành tim đập loạn xạ, lùi về phía sau một bước.
Cánh cửa đổ nát trước mặt hướng ra bên ngoài, bóng tối sâu thẳm lập tức ùa vào bên trong.
Quả nhiên cánh cửa có thể mở ra.
“Vệ Thành, trở về.” Quất Tử Đường ra lệnh.
Vệ Thành gật đầu thận trọng lùi về phía sau vài bước, tiến vào phạm vi được ánh sáng đèn dầu trong tay Quất Tử Đường bao phủ.
“Hai người theo sát sau tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1886998/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.