Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt của Ôn Giản Ngôn đanh lại, hắn lùi về sau hai bước, chậm rãi tránh xa Luce đang nằm ngã gục dưới sàn nhà.

“…”

Hắn ngước mắt nhìn xung quanh.

Giữa bóng tối tĩnh mịch, chỉ có một vài chiếc lọ đựng bộ phận cơ thể người vẫn đang từ từ lăn về phương xa, phát ra âm thanh lục cục xa dần.

Tí tách, tí tách.

Có tiếng nước nhỏ phát ra từ đâu đó.

Phóng mắt nhìn quanh chỉ thấy một mớ hỗn độn, tất cả đều bị bóng tối đáng sợ bao trùm, những hiểm họa khôn lường rục rịch trong bóng tối khiến cổ họng người ta thắt lại.

Linh cảm này… rất tồi tệ.

Ôn Giản Ngôn nhớ rằng khi tiến vào phó bản, triệu chứng hiển thị trên vòng đeo tay của hắn là “thiểu năng trí tuệ”.

Đây thực chất không phải là một căn bệnh tâm thần, tuy nhiên trong bối cảnh vặn vẹo coi “đồng tính luyến ái” là “sai lệch giới tính” thì một người “thiểu năng trí tuệ” bị đưa vào viện điều dưỡng cũng là lẽ hiển nhiên.

Về phần “sai lệch giới tính” mà hắn tự thêm cho mình, có trở thành thật hay không cũng không quan trọng.

Bởi suy cho cùng, cho dù hắn có nảy sinh ham muốn tình dục với giới tính nào chăng nữa thì điều đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện qua màn của Ôn Giản Ngôn.

Tuy nhiên thiểu năng trí tuệ lại khác.

Trong phó bản nguy hiểm trùng điệp, dẫu Ôn Giản Ngôn có điều động hết sức lực và chỉ sống thông minh cũng không thể đảm bảo mình trốn thoát trăm phần trăm…

Nếu triệu chứng ấy trở thành sự thật, có lẽ hắn sẽ mất đi khả năng suy nghĩ và cũng chẳng khác gì việc mất đi lợi thế sống sót.

Ở một nơi nguy hiểm giống thế này, nó đồng nghĩa với cái chết không thể nghi ngờ.

Trái tim hắn đập thình thịch, não bộ bên trong hộp sọ nóng lên, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi ép mình phải bình tĩnh lại.

Điều quan trọng đầu tiên là phải tìm hiểu lý do xảy ra căn bệnh.

Vi phạm một vài cấm kỵ? Vi phạm một số quy tắc? Hay chỉ đơn thuần là tiến vào phòng thí nghiệm thì sẽ bị ô nhiễm dần theo thời gian?

Điều Ôn Giản Ngôn lo lắng nhất là điều cuối cùng.

Phán định này quá rộng, nó khiến hắn không thể phòng bị và gần như tương đương với án tử hình.

Hắn di chuyển ngón tay cầm đèn pin, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi phủ lên chiếc đèn pin lạnh lẽo, sau đó hắn xoay cổ tay, nhanh chóng nhìn quanh căn phòng tối tăm rộng lớn này một vòng.

Hiển nhiên trong đại sảnh này chỉ có hai người, cũng chính là Luce và đội viên của hắn ta.

Tô Thành, Tóc Vàng và Thược Dược thuộc tiểu đội Luce đều không có ở đây.

Trên tầng bốn toà nhà phía Tây không có ngã ba khác, mà suốt dọc đường đi đến đây Ôn Giản Ngôn cũng không thấy kẻ nào. Hay nói cách khác…

Ôn Giản Ngôn xoay người, ánh đèn xuyên qua bóng tối chiếu lên cánh cửa sắt có khe hở phía sau.

…Hiển nhiên bọn họ đã vào chỗ này.

Giữa những manh mối ngổn ngang, cuối cùng Ôn Giản Ngôn cũng mò mẫm được một chút đầu mối rõ ràng.

Nếu đã như vậy, phán định “sinh ra triệu chứng” không phải vì lý do bao quát và đơn giản như “tiến vào phòng thí nghiệm” hay là “ở lại quá lâu trong phòng thí nghiệm”.

Bằng không, với tư cách là đồng đội của đám Luce thì nhóm Tô Thành đã không thể may mắn sống sót.

Và một điều rất quan trọng nữa…

Dựa theo tình hình hỗn loạn trước cửa sắt có thể thấy, ắt hẳn nơi này đã xảy ra cuộc bạo động.

Đến độ cho dù bên trong đội ngũ có hai đồng đội dính chiêu mà mấy người Tô Thành vẫn lao đầu chạy không thèm ngoảnh lại, thay vào đó là trốn sâu trong phòng thí nghiệm…

Có thể vì cái gì đây?

Ôn Giản Ngôn cụp mắt trầm tư.

Bên dưới kệ sắt nặng nề, Luce không còn vùng vẫy nữa. Hắn ta lặng lẽ cuộn mình trong bụi bặm, giống như con thú bị hoảng sợ run lên theo bản năng, dường như trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Để đề phòng, Ôn Giản Ngôn kích hoạt cho mình một cái lá chắn bảo hộ cao cấp.

Kể từ khi hắn thăng cấp lên cấp B, cấp bậc lá chắn bảo hộ hắn mua cũng tăng lên, điều này không chỉ kéo dài thời gian sử dụng mà còn trở nên thuận tiện. Lá chắn tựa như một lớp màng mỏng bao phủ lên da, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động của streamer.

Ôn Giản Ngôn ngồi xổm bên cạnh Luce.

Hắn cẩn thận dùng tay vạch mí mắt đối phương rồi chiếu đèn pin vào, quan sát độ giãn nở của đồng tử, tiếp đó lại thăm dò mạch đập của đối phương.

Ngay cả khi cách lớp màng bảo vệ thì Ôn Giản Ngôn vẫn có thể cảm nhận được, làn da Luce rất nóng, mạch đập rất nhanh và rối loạn.

Tuy rằng trạng thái của hắn rất kém nhưng có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không biết có thể đảo ngược trạng thái này không.

Dưới ánh đèn pin, Ôn Giản Ngôn đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó…

Hắn khẽ chau mày dùng ngón tay đẩy đầu Luce nghiêng sang bên cạnh, lộ ra phần cổ.

Trên làn da tái nhợt ướt đẫm mồ hôi, có thể nhìn thấy những đường vân quỷ dị đỏ thẫm giống như cành cây chĩa về mọi hướng, rậm rạp chằng chịt tựa như mạng nhện, song lại không giống hoàn toàn…

Trong đó có rất nhiều điểm trung tâm nho nhỏ liên kết với nhau bằng những nhánh nhỏ, giống như một đám tế bào thần kinh nhỏ nối liền nhau.

Ôn Giản Ngôn cau mày chặt hơn.

Hắn vươn tay chạm vào khu vực chính giữa mạng lưới…

Ở đó, mơ hồ có thể nhìn thấy một chấm nhỏ màu đỏ, phía trên còn dính chút máu chưa khô…

Giống vết kim tiêm để lại, và cũng giống như…

Tí tách, tí tách.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Loáng thoáng đâu đó có tiếng nước rỏ.

Hình như gần hơn lúc trước một chút.

Cơ thể Luce bị đè dưới kệ sắt bỗng cứng đờ, như thể hắn đã nhìn thấy thứ gì cực kì kinh khủng, toàn thân không kìm được mà run lên bần bật, thế nhưng trong miệng lại không phát ra tiếng nào. Ngược lại, hắn ta trở nên yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến độ gần như quái lạ.

Ôn Giản Ngôn như nhận ra điều gì đó.

Hắn bất giác nín thở, đèn pin trong tay chậm rãi chuyển động chiếu lên đỉnh đầu.

Chùm sáng khu đung đưa trong bóng tối, ánh sáng mờ ảo nhanh chóng di chuyển lên trên chiếu sáng một góc nhỏ trên trần nhà.

Toàn bộ trần nhà bị bao phủ bởi một lớp màng thịt kỳ lạ màu đỏ thẫm, những nếp nhăn hình thành mạng lưới liên kết tựa như một tế bào thần kinh khổng lồ chìm sâu trong bóng tối.

Những xúc tu mảnh nhỏ giống như kim tiêm rủ xuống, lặng lẽ lay động, chất lỏng đỏ tươi sền sệt chảy ra từ trong.

Một tiếng tí tách vang trong bóng tối.

Đó là một giác hút.

Mảnh và nhọn, có thể đâm sâu vào da một cách dễ dàng.

Nhìn lớp màng thịt rậm rạp quái đản, da đầu của Ôn Giản Ngôn run lên bần bật.

…Chí ít bây giờ hắn đã biết được nguyên do.

Dưới ánh đèn pin đung đưa, vô số sợi dây dài nhỏ tựa như xúc tu rủ xuống, lặng lẽ lay động như có sự sống, lặng lặng kéo dài xuống dưới, kéo dài…

Tới chỗ cửa sắt xa nhất.

Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn qua, phát hiện chiếc xúc tu gần nhất chỉ cách mình khoảng mười xăng-ti-mét.

Hắn khó khăn nuốt nước bọt, chĩa đèn pin xuống, ngăn ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào những thứ quái dị kia.

Ôn Giản Ngôn lại quay đầu nhìn hai người phía trước.

Cho dù đã rơi vào trạng thái tiêu cực và bị phó bản ảnh hưởng thì bản năng sinh tồn vẫn chi phối hành vi của họ.

Cả hai rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến hơi thái quá.

Một số manh mối rải rác, đứt quãng được đan lại với nhau.

Đúng vậy, những màng thịt nhấp nhô như có hơi thở này không có mắt, có lẽ chúng chỉ có thể dựa vào âm thanh để phân biệt con mồi.

Đám người Tô Thành đi tới cửa sắt, sau khi phát ra âm thanh thì bị bắt được. Dưới sự tấn công của đồng đội đã phát điên vì bệnh tật, cả đám hốt hoảng chạy vào bên trong cửa sắt.

Tiếng động vừa rồi quá to, hiển nhiên cũng “đánh thức” đám xúc tu này.

Nhưng…

Ôn Giản Ngôn nhìn những chiếc bình đã ngừng lăn dưới đất – trên đầu từng bình đều có một chiếc xúc tu thật dài.

Hắn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Ơn trời.

Nếu như không phải hắn vừa tiện tay lật đổ chiếc kệ và khiến cho những chiếc bình lăn tán loạn về mọi hướng, phát ra âm thanh đến từ các hướng khác nhau, quấy nhiễu nhận thức của đám màng thịt quái dị về phương hướng, khiến chúng không thể xác định vị trí chính xác của mình thì chỉ sợ hắn cũng bị lây nhiễm trong âm thầm.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Vãi chưởng, đây là lần đầu tôi nhìn thấy rõ khung cảnh bên trong phòng thí nghiệm… Xem xong nhịn cơm luôn.”

“Ha ha ha ha ha ha, đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Tôi nhớ lúc trước cũng có người tìm ra quy luật, tiếc là sau khi bọn họ tiến vào thì không có ai sống sót trở ra.”

“Tôi thấy nếu đã đến phòng thí nghiệm thăm dò thì càng ít người đi càng tốt. Dù sao chỉ cần trong đội mà có người điên thì sẽ tiếp tục phát ra tiếng ồn, một đồng đội ngu còn đáng sợ hơn một trăm kẻ thù.”

Sau khi xác nhận hai người Luce sẽ không tuỳ ý di chuyển, hơn nữa sẽ không tiếp tục gây ồn, Ôn Giản Ngôn nín thở nhẹ nhàng lùi về sau. Bước chân của hắn rất khẽ, lặng lặng tiến về phía cửa sắt.

Cơ thể chàng trai hơi nghiêng sang bên rồi chui vào khe cửa, tựa như một con cá chạch nháy mắt biến mất trong bóng tối.

Cửa sắt che khuất những lớp màng thịt quỷ dị, thế nhưng Ôn Giản Ngôn cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Hắn hít sâu một hơi rồi di chuyển những ngón tay cứng ngắc đang cầm chặt đèn pin.

Dù sao trong các lĩnh vực kiểu này của phó bản, càng đi về trước càng khó.

Ôn Giản Ngôn nâng cổ tay lên, chiếu đèn pin về phía trước.

Trần nhà bị bao phủ bởi lớp màng thịt đỏ tươi nhớp nháp. Tuy nhiên bởi vì hắn không phát ra tiếng động nên những xúc tu treo trên đỉnh đầu chưa phát triển dài xuống dưới.

Ôn Giản Ngôn chúi cổ tay xuống, luồng sáng rơi xuống trước mặt.

Động tác của hắn khựng lại, nét mặt hiện vẻ ngạc nhiên.

Xuất hiện phía trước…

Lại là cầu thang.

Cầu thang kéo dài lên trên, đầu cầu chìm trong bóng tối vô định.

Chờ đã, không phải bây giờ hắn đang ở tầng cao nhất hay sao?

Hay nói cách khác, phải chăng Viện điều dưỡng Bình An còn tầng thứ năm bị ẩn?

Phía trên cầu thang có những dấu chân lộn xộn đáng chú ý.

Lần theo những dấu vết này, Ôn Giản Ngôn bước lên trên cầu thang.

Bước chân của hắn rất nhẹ, tựa như một cái bóng mờ di chuyển trong bóng tối.

Theo hướng lên trên, dường như những màng thịt kia cũng đang mở rộng phạm vi. Không chỉ trần nhà mà ngay cả trên vách tường cũng có một lớp thịt màu đỏ nhạt, điểm tiếp xúc tựa như tế bào thần kinh không đều khuấy động, độ ẩm trong không trung dần tăng lên.

Chẳng bao lâu sau đã đến tầng năm.

Cánh cửa bằng sắt giống hệt phía dưới, trên cửa sắt cũng có một lớp màng thịt bao phủ tựa như những đốm nấm mốc, phân bố không đồng đều trên ván cửa.

Thứ mùi thối rữa nồng nặc gì đó xốc thẳng vào trong khoang mũi, khiến người ta phải nghẹt thở.

Mặt Ôn Giản Ngôn tái trắng, hắn nâng tay che mũi miệng.

Hắn cẩn thận cầm đèn pin rọi lên cánh cửa sắt.

Bảng tên bằng sắt bên cạnh bị ăn mòn rất nhiều, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra một vài chữ cái tiếng Anh ngắt quãng.

Ôn Giản Ngôn nheo mắt xác nhận cẩn thận, cánh môi mấp máy, giọng nói rất nhỏ khó nghe ra: “Spiritual… u…”

Hắn giật mình:

“Uroboros.”

Hai từ vựng tiếng Anh duy nhất có thể xác định được.

Ý nghĩa đầu tiên là tinh thần.

Mà ý nghĩa thứ hai là:

Rắn ngậm đuôi.

Đúng lúc này, một giọng nói rất nhỏ và nhẹ vang lên từ trong khe cửa:

“Này, là cậu sao?”

Giọng nói ấy là… Tô Thành?

Ôn Giản Ngôn nheo mắt hơi do dự, thế nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy giọng nói rít lên khe khẽ của đối phương:

“Vào đi.”

“Mau lên!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.