Cho dù đã rời khỏi thuyền cướp biển thì họ vẫn không dừng bước. Cả đám lao đầu chạy như bay về phía trước, thẳng cho đến khi rời xa con thuyền cướp biển nghiêng ngả đen kịt, thấy nó khuất hẳn sau lùm cây mới dừng lại.
Đám người kiệt sức ngã xuống bãi cỏ thở hổn hển không ra hơi.
Tiếng thở dốc dữ dội bị kẹt trong mũ trùm đầu, mồ hôi khô nóng bao trùm không gian nhỏ hẹp khiến mặt người đỏ au, thế nhưng cũng không có ai dám cởi mũ trùm đầu xuống.
Bọn họ vẫn còn ở khu phía Đông, vì vậy không thể cởi bỏ trang phục.
Bước chân của Ôn Giản Ngôn chậm lại.
Trải nghiệm bên trong con tàu cướp biển quá áp lực, không thể lên tiếng, không thể rời hàng, không thể làm sai, chật hẹp, tối tăm, bức bối, không khí nồng nặc thứ mùi tanh ngọt buồn nôn.
Hắn vịn thân cây nôn khan, sau đó loạng choạng bước tới.
Tiếp đó hắn chia sẻ những manh mối mình tìm thấy trên thuyền cướp biển.
“Chờ đã… ý của cậu là, thứ siro đó được làm từ trứng và xác ếch?”
Khuôn mặt dưới mũ trùm đầu của Vân Bích Lam tái mét: “Bao gồm cả kem?”
“…”
Ôn Giản Ngôn gật đầu.
Mặc dù tờ giấy nói “ếch là thức ăn”, nhưng cứ nghĩ đến cảnh siro họ từng nuốt vào được làm từ chính trứng ếch và xác ếch thì… vẫn vô cùng thách thức điểm mấu chốt về sinh lý của con người.
Tuy nhiên… ít nhất bây giờ không phải chỉ có mình hắn buồn nôn.
“Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1886883/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.