*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Yến Tu Nhất cau mày. Nhìn sắc mặt của anh, Thẫm Lẫm có cảm giác như mình là một thanh niên đang trong thời kì nổi loạn bị người khác bắt quả tang đang làm chuyện gì đó xấu xa, hai lỗ tai liền đỏ bừng, nhanh chóng giựt lấy cuốn sách từ tay Yến Tu Nhất. "Cảm ơn anh vì đã nhặt sách giúp tôi." Thẩm Lẫm lúng túng nhét cuốn sách với tấm thẻ vào trong túi, cậu ôm balo, cảnh giác nhìn Yến Tu Nhất. Thấy dáng vẻ của cậu như hamster đang giành đồ ăn, Yến Tu Nhất hơi mắc cười, bắt đầu thả lỏng cơ mặt, càng nhìn càng thấy đẹp trai. Thẩm Lẫm quay đầu sang ngó chỗ khác, dạ dày lại quặn đau, mặt mũi tái nhợt, cậu lục balo tìm thuốc, còn một lọ cuối cùng. "Cậu bị bệnh rồi." Giọng nói trầm thấp của Yến Tu Nhất vang lên, "Nên đi khám đi." Thẩm Lẫm không thèm trả lời, sau khi uống thuốc thì dạ dày cũng bớt đau hẳn, đây là loại thuốc đặc thù do mẹ cậu mang từ nước ngoài về. Yến Tu Nhất lục balo, lấy ra hai bịch bánh quy, mỗi cái chỉ bằng nửa đốt tay, anh đưa cho Thẩm Lẫm, "Cậu ăn tạm cái này dằn bụng đi, tôi đi mua đồ ăn cho cậu." Thẩm Lẫm không muốn nhận. Đột nhiên, giọng của Yến Tu Nhất thay đổi: "Nghe lời." Cậu sững người, trong đầu nghĩ sao tên này dám dùng cái giọng điệu này nói chuyện với cậu? Muốn gây sự phải không? Nhưng mà nhìn sắc mặt của anh ta, cộng thêm giọng nói sắc bén, Thẩm Lẫm nghiến răng. Vừa nhìn là biết mua ở cửa tiệm đồ ăn vặt ngoài nhà ga, cậu cầm bịch bánh, lễ phép nói với Yến Tu Nhất: "Cảm ơn anh." "Tôi sẽ quay lại sớm thôi." Yến Tu Nhất lặp lại thêm một lần nữa, mặc áo khoác xong, cầm chăn bông đắp lên người Thẩm Lẫm, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Chờ bóng dáng của anh khuất sau cánh cửa, Thẩm Lẫm nhìn chằm chằm hai bịch bánh quy một hồi, không có nhãn hiệu, nguyên liệu cũng là loại rẻ tiền, nếu mà vị nữ sĩ kia có nhìn thấy chắc chắn sẽ không cho cậu đụng vô ba cái sản phẩm không rõ nguồn gốc này. Thẩm Lẫm: "..." Không phải thèm thuồng gì ba cái loại bánh này đâu, cậu chỉ muốn thử xem nó có vị gì thôi, thật đó. Cậu xé bịch bánh, dè dặt cắn miếng nhỏ, vị sữa nhè nhẹ lan ra khắp khoang miệng, viền mắt Thẩm Lẫm nóng lên, chỉ ba miếng chén sạch cái bánh. Còn cái cuối. Thẩm Lẫm: "..." Thẩm Lẫm trầm mặc, "miễn cưỡng" xé tiếp bịch bánh thứ hai, lẩm bẩm: "Tính ra ăn cũng ngon chứ bộ, sao đó giờ mình không biết vậy ta." Cậu còn cảm nhận được hơi ấm còn lưu lại trên đỉnh đầu từ người đàn ông lạ mặt kia. Từ mặt cho đến vành tai của Thẩm Lẫm đều đỏ bừng, cậu nhanh chóng chui vào chăn, bên trong chăn rất là ấm áp, cậu vừa thả lỏng thân thể thì cơn buồn ngủ liền ập đến, mắt cậu từ từ híp lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện ra mình đang nằm trong lòng ngực của ai đó. Âm thanh ầm ầm từ tàu lửa vang lên, từng tia nắng mặt trời len lỏi qua từ khe hở của rèm cửa cũ kĩ, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của cháo. Cơ thể cậu cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy chiếc cằm với vài sợi râu lưa thưa, lúc này người kia đang say giấc nồng, cứ như vị hoàng tử lười biếng, ngũ qua anh tuấn có chút trầm lắng của năm tháng, trên người có một loại khí chất thần bí làm cho người ta tò mò. ...Chuyện quan trọng là tại sao mình lại nằm trong lòng của tên này?! "Dậy rồi à?" Trên đỉnh đầu truyền tới giọng mũi trầm thấp, Thẩm Lẫm nhìn vẻ mặt tự nhiên của anh, tạm thời chấn chỉnh lại nét mặt, bình tĩnh xoay người sang hướng khác,ừ tiếng cho có lệ, mặc kệ trong thân tâm đang gào thét. Yến Tu Nhất buông người trong lòng ra, chống tay ngồi dậy, dáng người cao ráo, hơi cúi đầu, xoay người hướng về phía mép giường, đôi chân dài miên man chạm nhẹ lên mặt sàn, con ngưoi màu nâu nhìn Thẩm Lẫm. "Tối hôm qua thấy cậu ngủ, gọi mãi cũng không dậy, người thì cứ run rẩy không ngừng." Thẩm Lẩm: "À." Yến Tu Nhất: "Ngồi dậy húp miếng cháo đi." Cậu lắc lắc đầu: " Để tôi đi súc miệng trước đã." "Đúng là cậu ấm mà." Yến Tu Nhất cười nhạt. Yến Tu Nhất đợi cậu vệ sinh cá nhân xong, liền múc cho cậu chén cháo trắng, Thẩm Lẫm húp một miếng, mặt đầy thỏa mãn vui vẻ nói: "Cháo ngon ghê á." Yến Tu Nhất cười: "Ninh lâu như vậy mà cháo cũng chưa nhừ lắm." "Anh biết nấu ăn à." Thẩm Lẫm tò mò hỏi: "Anh kiếm nồi ở đâu hay vậy?" Yến Tu Nhất: "Ừa, biết nấu chút chút, nồi thì tôi mượn ở khoang kế bên, tôi nói em trai mình đang bệnh nên dì ấy cho mượn. " Thẫm Lẫm: "Ồ." Hai người nói qua nói lại một hồi, Yến Tu Nhất hỏi: "Cậu mới bây lớn, sao lại đi xa như vậy? Bỏ nhà đi à?" Thẩm Lẫm ngừng húp cháo, thoải mái thừa nhận: "Tôi đi hành hương." "Hành hương?" Yến Tu Nhất nghi ngờ, "Xu hướng của giới trẻ bây giờ à?" Thẩm Lẫm không trả lời anh, hỏi ngược lại: "Còn anh thì sao?" Yến Tu Nhất trầm mặc, anh ngồi ở giường đối diện, kéo một bên rèm về phía của anh, che đi ánh nắng chói chang, khuôn mặt của Yến Tu Nhất một nửa dưới ánh sáng, nửa ẩn sâu trong bóng của rèm cửa, làm cho khí chất thần bí trên người anh càng nổi bật, toàn thân như chất chứa một câu chuyện. "Tôi không biết." Yến Tu Nhất nói, "Lúc trước tôi nhập ngũ, nhưng sau khi mất trí nhớ tạm thời liền giải ngũ, những kí ức trước khi giải ngũ cũng không nhớ rõ." "Sao tự nhiên lại mất trí nhớ?" Thẫm Lẫm trịnh trọng nói, bắt đầu đoán mò, "Có phải là anh mắc triệu chứng PTSD* thường gặp không, cái triệu chứng mà người bệnh trong tiềm thức luôn tránh bị tổn thương ý. Chắc trong lúc anh nhập ngũ gặp gì rồi, thất tình hả? Hừm chắc không phải rồi, nhập ngũ rồi thời gian đâu mà yêu đương... Đồng đội không may qua đời? Hay bị bệnh nặng? Hay..." Cậu thần bí hỏi, " Sóng gió gia tộc hử?" Yến Tu Nhất bị cậu chọc cười: "Trí tưởng tượng của cậu phong phú phết." Thẩm Lẫm: "..." Sao nghe như đang chửi xéo cậu chứ không phải khen ngợi gì. Cậu đặt chén lên bàn, thở một hơi thật dài: "Nhiều khi tôi thấy mất trí nhớ cũng tốt lắm, tôi cũng muốn mất trí nhớ nè, không cần phải nhớ người khác là ai, mấy người hay làm phiền mình cũng quên luôn, không cần phải giả vờ, cũng không cần phải cưỡng ép bản thân mình hùa theo ý của người khác. Haiz, tiếc là trí nhớ tôi tốt quá, nhìn là nhớ, không quên được." "Đồ tự luyến." "Thiệt đó." Thẩm Lẫm ấm ức nói: "Đại học trong nước, Thanh Hoa hay Bắc Đại, chọn đại một trường cũng đậu." Yến Tu Nhất bất ngờ, có chút hâm mộ: "Cậu giỏi vậy, tôi không biết chữ." "Học vẹt thôi mà..." Bị một ánh mắt chân thành nhìn như vậy, Thẩm Lẫm có chút ngượng ngùng, lấy từ trong balo ra một tờ poster, trải ra cho Yên Tu Nhất nhìn. Đây là poster của một câu lạc bộ trường nào đó làm ra, cỡ giấy A4, chữ to chữ nhỏ viết đầy trên mặt giấy, Thẩm Lẫm giới thiệu: "Chuyến tàu mà chúng ta ngồi đang đi dọc theo tuyến đường sắt dài nhất thế giới*, đường sắt này được xây dựng vào thế kỉ 19, dài hơn 9000km, nó trải dài 1/4 chu vi của Trái Đất, từ thành phố băng qua đồng cỏ, rừng lá kim, xuyên qua núi, rừng rậm, cánh đồng tuyết, và trở lại thành phố, có người cho rằng, chuyến tàu này như một cuộc hành trình, từ nơi bắt đầu và quay lại điểm kết thúc, nhưng mà phong cảnh dọc đường đi không thể nào đoán trước được, rất nhiều người coi đây là một chuyến du lịch thư giãn đầu óc. Tính theo thời điểm hiện tại chắc chúng ta cũng sắp đến đồng cỏ rồi, anh nhìn xem--" Thẩm Lẫm đứng lên, đi tới bên cửa sổ, rẹt một tiếng, đẩy nửa bên còn lại của rèm cửa ra: "Đây chính là đồng cỏ nổi tiếng---- Chờ đã! Cái cái cái gì đây ---" Giọng nói cậu đột nhiên cao vút, hoảng loạn nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ. Một khoảng không vô tận tối đen như mực, những động thực vật phát sáng trôi nổi trong bóng tối trở thành nguồn sáng toả ra trong khoảng trời u tối, nương theo những đốm sáng lẻ tẻ, có thể thấy loáng thoáng bầy cá đang lắc lư, ẩn nấp trong sự tối tăm ấy là những sinh khổng lồ của đại dương. Xe lửa vẫn đang chạy ầm ầm, phía ngoài cửa, có ai đó đang dùng tiếng địa phương để nói chuyện điện thoại, âm thanh trầm xì xào bên tai vô cùng chân thật. Thẩm Lẫm dụi mắt, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Một đám sứa phát quang kết thành từng bầy trôi nổi trong nước, chiếu sáng làm cảnh tượng trước mắt càng thêm hư ảo, những rạn thực vật xanh thẳm đang lắc lư phiến lá mập mạp, bầy cá kì lạ với đủ loại màu sắc bơi qua bơi lại giữa khe đá. Phía xa, dường như có một toà cung điện chìm sâu dưới đáy biển, ở ngoài rìa ánh sáng chớp chớp một cách kì lạ, đó là những cột đá khổng lổ kéo dài qua tận mái vòm, bề mặt bám đầy những mảng rêu xanh, chỉ là khi nhìn vào nó, tim bất giác bắt đầu đập loạn xạ, đằng sau những đám rêu xanh kia như ẩn giấu gì đó kì lạ làm cho người ta tò mò. Thẩm Lẫm hãi tới nỗi không biết nói gì luôn. Yến Tu Nhất hỏi: "Đường sắt này có đường hầm dưới đáy biển à?" Thẩm Lẫm đơ như tượng, lắc đầu một cách máy móc: "Không có." Yến Tu Nhất nhíu mày: "Vậy chuyện này là như thế nào?" "Cứ cho là có đi, nhưng cũng không thể xây dựng đường hầm sâu dưới đáy biển được, nãy anh có thấy con cá núp trong rạn san hô không? Con đó là cá cần câu*, sinh sống ở dưới đáy biển đó! Anh nói thử xem, là do tôi hoang tưởng hay do anh bị điên?" Yến Tu Nhất: "..." Đầu óc Yến Tu Nhất rối mù: "Tôi không biết nên xử lí tình huống này như nào nữa." Thẩm Lẫm cố gắng tiếp thu sự việc kì lạ hiện tại: "Tôi cũng không biết, nhưng trước phải tìm hiểu xem đã." Cậu lấy điện thoại ra, trên màn hình không có tín hiệu, pin điện thoại cũng từ từ tuột xuống, cậu vén tay áo, nhìn đồng hồ, kim giờ, kim phút và kim giây đều chuyện động nhanh chậm vô cùng khó hiểu, "Choang" Một tiếng vang giòn dã, bề mặt đồng hồ được làm bằng sapphire độ cứng chỉ đứng sau kim cương, bắt đầu xuất hiện những vết nứt như mạng nhện dù không bị bất cứ thứ gì tác động lên, những mảnh vụn thủy tinh tì lại dựng thẳng lên bay bồng bềnh giữa không trung, cái này có phản trọng lực quá không vậy! "Vãi nồi." Thẩm Lẫm cảm thấy mười hai năm đèn sách tiếp thu trình độ khoa học thế giới liền trở thành phù du. "Cậu nhìn xem." Yến Tu Nhất khều khều cậu. Thẫm Lẫm nhìn về phía cửa sổ, có vật gì đó đang trôi nổi ở giữa lòng đại dương u ám, thứ không thể xác định được, ngay lúc nào, khi nó sắp lẫn vào đống cát dưới lòng biển, mới nhìn thấy được thấp thoáng vài cọng xúc tua của nó, Thẩm Lẫm còn chưa kịp nghiên cứu kĩ càng xem nó là con gì, chợt nhìn thấy mấy cái xúc tua của nó chạm lên cửa kính, dính chặt giác mút, kéo chiếc xe lửa hướng lên trên mặt biển, nguyên chiếc xe lửa gồm mười bốn toa tàu bị nó ném như ném đá. Ngay lúc đó, hình như Thẩm Lẫm nghe được giọng nói phát ra từ đáy biển sâu thẳm, cậu không chắc nó có phải là tiếng của con người hay không, cứ cho là tiếng người, âm thanh rõ ràng vang lên khắp nơi, kèm theo là giọng cười khiến người ta rợn tóc gáy. Nó nói. "Chào mừng đến với gian phòng trò chơi xét xử, ta sẽ dành cho các người cơ hội làm lại lại cuộc đời." Ý thức lúc này dần trở nên mơ hồ. - ------- Trên hòn đảo biệt lập, một trận động đất lớn xảy ra, có thể nghe rõ tiếng sóng vỗ ầm ầm. Giữa chiếc bàn đầy người bao quanh là cái lọ đựng xúc xắc kèm theo một tấm thẻ. Trên tấm thẻ có viết đầy đủ luật chơi: Chào mừng đến với gian phòng trò chơi vận mệnh chủ nghĩa tối cao. Luật chơi như sau— 1. Mọi thứ đều được quyết định bằng việc tung xúc xắc, bao gồm thuộc tính của người chơi. 2. Đây là thế giới mở, tự thân vận động. 3. Trốn thoát khỏi hòn đảo này hoặc chết. Lúc Thẩm Lẩm mở mắt ra, mọi thứ xuất hiện như tranh vẽ, bao gồm cậu và sáu người có mặt ở đây, ai nấy đều hoang mang không biết đang xảy ra chuyện gì. Cậu cảm thấy chuyến đi đợt này hết sức xui xẻo, nhưng sau khi thấy được người xa lạ quen thuộc gặp ở trên tàu - Yến Tu Nhất cũng nằm trong nhóm sáu người, cậu thấy có chút nhẹ nhõm. "Chuyện này..." Sau một khoảng thời gian mọi người yên lặng, một người đàn ông đeo mắt kính ngồi đối diện Thẩm Lẫm nhỏ giọng hỏi: "Có ai biết chuyện gì đang xảy ra không? Tại sao chúng ta lại ở đây?" Không ai lên tiếng đáp lại người đàn ông kia, tại vì họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Một sau mới có người khác lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng. "Anh đoán xem." Thẩm Lẫm: "..." Hey bro, có phải anh sống bình yên quá nên giờ muốn ăn đập phải không! - ----------------- *PTSD: Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: Post traumatic Stress Disorder- PTSD) là một có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện, chẳng hạn như,,, hoặc các mối đe dọa khác đối với cuộc sống. Các triệu chứng có thể bao gồm, hoặc rối loạn liên quan đến các sự kiện, về tinh thần hoặc thể chất trước các dấu hiệu liên quan đến, cố gắng tránh các tín hiệu liên quan đến chấn thương, thay đổi cách một người suy nghĩ và cảm thấy, và gia tăng. ( Wikipedia) *Đường sắt dài nhất thế giới: Đường sắt xuyên Sibir,là xuyên lục địa Á - Âu, đi từ Moskava đến Vladiavostok. Nó có khá là nhiều tuyến nên nếu các bạn muốn tìm hiểu thêm thì có thể tra trên Wikipedia nhé. *Cá cần câu: Trong tiếng Anh chúng được gọi là anglerfish - nghĩa là "cá cần câu", theo kiểu săn mồi đặc trưng của chúng, trong đó một mấu thịt phát triển từ đầu cá (gọi là esca - một cơ quan phát sáng) nằm ở đầu của tia vây lưng bị biến đổi gọi là illicium (nghĩa là "cần câu") hoạt động như mồi câu.
——— Lé: Chạy deadline dữ quá cái xong quên bén luôn là mình còn đang edit...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]