Tuyết năm nay rơi nhiều hơn so với năm trước, trước cửa nhà ga cũ sắp bị phá bỏ trên đường Quảng Nguyên tích một lớp tuyết dày.
Mười một giờ đêm.
Thẩm Lẫm đưa vé tàu ra, người soát vé nhìn vé tàu một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu: " Năm nay cậu nhiêu tuổi?"
Tối qua Thẩm Lẫm bị mất ngủ, giọng nói có hơi khàn khàn: "Mười chín."
"Chứng minh thư đâu?"
Cậu lấy chứng minh thư từ trong túi áo khoác, dưới ống tay áo rộng, bàn tay mảnh khảnh lộ ra, cậu đẩy chứng minh thư qua cái lỗ giữa tấm kính.
Người soát vé nhìn chứng minh thư một lúc, vừa chỉnh lại mắt kính vừa kiểm tra thông tin trên máy tính, sau khi xác thực thông tin xong, ngẩng đầu lên nhìn mặt Thẩm Lẫm thêm lần nữa, "Trông tuổi cậu vậy mà mặt nhìn trẻ phết."
Hiện tại gần nửa đêm, ánh sáng của đèn đường quá mờ, may mà tuyết đọng trên mặt đất khá là dày, ông miễn cưỡng nhìn thấy được hình dáng phản chiếu trên tấm kính của cậu thanh niên đang chờ soát vé ở bên ngoài. Mặt mũi sáng sủa, trên cổ đeo headphone màu xanh đậm, tóc tai cắt ngắn gọn gàng, mặt bị gió lạnh thổi nên ửng đỏ, đôi mắt đen láy như sương sớm, đây là một khuôn mặt còn non chẹt chưa từng trải đời bao giờ.
Thẩm Lẫm cười mỉm, khéo léo nói: "Hì hì, mọi người ai gặp cháu cũng nói vậy hết, đến nỗi lúc đi tiệm net còn bị kiểm tra chứng minh." Cậu định chìa tay lấy lại vé tàu với chứng minh thư, nhưng do trời lạnh nên tay bị đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-gian-phong-tro-choi-van-menh-chu-nghia-toi-cao/1200558/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.