Edit: Sơ
Beta: Wendy
Đêm hôm khuya khoắt, dê trong thôn lại loạn thành một bầy, tiếng huyên náo của đám thôn dân truyền đến kho lúa.
Nhung Trang đi từ bên ngoài về: “Bọn họ tụ tập tới nhà trưởng thôn, có lẽ là muốn thương lượng chuyện xảy ra đêm nay.”
“Thôn dân hẳn là không có thời gian tìm chúng ta gây chuyện, chúng ta ở đây cũng coi như là an toàn.” Mâu Bạch Ngự nói.
Nói xong, Mâu Bạch Ngự còn liếc mắt nhìn Ngân Tô.
Ngân Tô ngồi một bên, một tay chống cằm, khuỷu tay chống lên đầu gối.
Phát giác ra được ánh mắt của Mâu Bạch Ngự, cô hơi liếc mắt sau đó phối hợp gật đầu: “Anh nói đúng.”
Mâu Bạch Ngự: “…”
Anh ta cũng không phải là có ý này.
Tô Nguyệt Thiền đặt đầu dê vào bên trong, đôi đồng tử ngang kỳ dị kia bị đồ vật phủ lên.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia, một lúc lâu sau, đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta nhìn ‘Người’ thành ‘Dê’ hẳn là một loại ô nhiễm nào đó. Lúc tiến vào thôn Dương, chúng ta đều bị cặp mặt này nhìn chằm chằm…”
Bọn họ cảm thấy đôi mắt này quỷ dị nên vẫn luôn tránh nhìn vào nó.
Nhưng nhỡ đâu không cần phải nhìn vào thì sao?
Chỉ cần bị nó trông thấy cũng sẽ bị ô nhiễm?
Bởi vì thời điểm bọn họ vào thôn đã bị ô nhiễm rồi nên khi nhìn những người bị bắt tới kia mới thấy họ là dê.
“Cho nên vừa rồi trên thuyền, những người chúng ta trông thấy trong hình dạng dê.”
“Là nhận thức của chúng ta bị bóp méo.”
Bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5058235/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.