Edit: Sơ
Beta: Wendy
Ngân Tô trở lại nhà Dương Đại Phú, phát hiện cửa nhà đang mở.
Cô đi vào thì thấy Đại Lăng đang ngồi xổm đếm kiến, đứng bên cạnh cô bé là tứ đại hộ vệ.
“Có người tới à?”
“Dạ đúng rồi ạ.” Đại Lăng nghiêng đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Nhưng mà em đã trốn đi nha, bọn họ không phát hiện ra em đâu đó. Hì hì hì, em cũng không biến bọn họ thành bé gấu.”
“Tới làm gì?”
Đại Lăng đang chờ Ngân Tô khen, ai ngờ Ngân Tô lại như không nghe thấy, cô bé bĩu bĩu môi, chỉ chỉ phòng Dương Đại Phú.
Ngân Tô có thể đoán được đại khái là đám thôn dân kia tức giận, tới tìm Dương Đại Phú bảo ông ta quản lý đứa ‘con gái’ là cô này.
Dương Đại Phú tỉnh dậy là lại gào thét, lúc này không nghe thấy tiếng… Đừng nói là hẹo rồi đấy nhé?
Ngân Tô đẩy cửa đi vào, trong phòng Dương Đại Phú có một thứ mùi hôi thối không thể chịu nổi.
Mấy ngày nay cô không để ý tới vết thương của ông ta, cũng chẳng quan tâm ông ta ăn uống ngủ nghỉ thế nào mà tới bây giờ Dương Đại Phú vẫn còn chưa đói/bệnh chết, đúng là mạng cứng.
Ngân Tô liếc mắt nhìn giường, ngực Dương Đại Phú vẫn phập phồng, còn sống.
Chăn đắp trên người ông ta bị vén lên, lộ ra cái chân sưng tấy, chảy mủ. Có vẻ không phải là do Dương Đại Phú tự vén mà là thôn dân đi vào…
Ai ôi… Chắc là họ sợ lắm.
Nghĩ tới dáng vẻ hoảng sợ của đám thôn dân kia trông thấy Dương Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5058229/chuong-554.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.