Edit: Sơ
Beta: Wendy
Ba Dương bị vũ khí trong tay Ngân Tô dọa, té cái rầm từ trên ghế xuống đất.
“Cái… Cái thứ đó sao lại trong tay mày!!”
Ba Dương uống rượu, ngã xuống đất, chống ghế đứng dậy mấy lần mà vẫn không được. Ông ta lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm Ngân Tô, mắt trợn trừng đến mức tròng mắt tí thì rớt ra ngoài.
Vừa rồi đám thôn dân đuổi theo hai con dê bỏ trốn, ba Dương không đi theo nên đương nhiên là không biết được chuyện xảy ra trong núi.
Ngân Tô: “Trưởng thôn nói con có thiên phú dị bẩm, sau này việc bảo vệ thôn sẽ giao cho con.”
Ba Dương: “???”
Nó đang nói cái khỉ gì vậy?
Trưởng thôn mà nói ra mấy lời đó sao?
Ba Dương cũng tự hiểu được đứa con gái mình nuôi là cái dạng gì, không thể có chuyện trưởng thôn giao việc bảo vệ thôn cho nó được.
Thế nhưng…
Ánh sáng trước mặt chợt tối lại, ba Dương ngửa đầu lên nhìn.
“Ba à, ba ngồi dưới đất làm gì vậy, mau đứng lên đi.” Ngân Tô từ trên cao nhìn xuống ông ta, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười như có như không: “Ngồi dưới đất lạnh lắm, ba sẽ bệnh chết đấy, như thế thì con lại còn phải chôn cất cho ba, ba đừng gây thêm chuyện cho con, được không ba?”
Không hiểu sao ba Dương lại giật mình một cái, cơ thể dường như không nghe theo sự điều khiển của ông ta, chống ghế dùng sức đứng dậy.
Chờ ông ta đứng lên rồi mới phản ứng lại.
Ông ta sợ cái gì?
Con ranh chết tiệt kia…
Con ngươi đục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5058216/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.