Edit: Fang
Beta: Wendy
Đại Lăng không có sở thích kì lạ như quái vật tóc, sở thích của cô bé chỉ là sưu tầm bé gấu.
“Em rất thích bé gấu.” Cả khuôn mặt của Đại Lăng đều vùi vào trong nhúm lông mềm mại của bé gấu màu hồng, đôi mắt lộ ra vẻ ngây thơ của trẻ con: “Bé gấu là bạn của em.”
Ngân Tô cân nhắc một lát: “Nhóc có mấy người bạn?”
“Rất nhiều rất nhiều ạ.” Đại Lăng khuếch trương khoa tay múa chân: “Em có rất nhiều rất nhiều bé gấu.”
Ngân Tô: “Ở đâu?”
Đại Lăng: “…”
Đại Lăng không lên tiếng nữa, ôm đầu gối co người ở góc tường giống như một nhóc đáng thương bị vứt bỏ vậy.
Qua một lát, Đại Lăng lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Ngân Tô: “Chị ơi, sau này em sẽ sở hữu rất nhiều rất nhiều bé gấu phải không?”
Ngân Tô cảm thấy đây không phải vấn đề, ai lại không mua nổi mấy bé gấu?
Thế nên cô đã đồng ý không chút do dự.
Khuôn mặt nhăn nhó của Đại Lăng lập tức có thêm nét vui mừng: “Chị thật tốt, cha với mẹ đều không cho phép em sở hữu quá nhiều bé gấu.”
“Đương nhiên.” Chủ nhân hào phóng sẽ không bạc đãi bé thú cưng của mình.
Lúc này Ngân Tô vẫn chưa phát hiện vấn đề, cô cảm thấy Đại Lăng sẽ là một bạn nhỏ rất dễ nuôi.
Đại Lăng không uất ức nữa, từ dưới đất bò dậy, vui sướng chạy tới bên cạnh Ngân Tô.
“Chị ơi, nhà của chị nhỏ quá đi.”
Câu nói đầu tiên đã chí mạng rồi.”
“…” Đồng ngôn vô kỵ (trẻ con luôn nói thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5058192/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.