Edit: Mèo lười
Beta: Wendy, Yan
Ngân Tô tốn chút thời gian để tìm giảng viên Triệu.
“Học viên Tô Hảo Hảo, có chuyện gì không?” Giảng viên Triệu bị Ngân Tô chặn lại, mặc dù rất không chào đón cái gai này, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi.
“Có chuyện nhỏ muốn nhờ thầy giúp đỡ một chút ạ.” Ngân Tô mỉm cười.
“Chuyện nhỏ gì?” Giảng viên Triệu không biết cái gai này lại muốn gây sự gì, thận trọng nói: “Em nói thử xem, nếu tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ giúp em.”
“Giảng viên Triệu nhất định có thể giúp được.” Giọng điệu kiên quyết của Ngân Tô dần trở nên có chút âm trầm: “Bởi vì đồ vật này chỉ có giảng viên Triệu mới có…”
Giảng viên Triệu đang định hỏi đồ vật gì thì nhìn thấy người đối diện lấy ra một ống thép phản quang sáng bóng, đâm về phía ông ta.
“!!!”
…
…
Ngân Tô vẩy vết máu trên tay, ngẩng đầu nhìn mặt bánh bao đứng cách đó không xa, cong môi, vừa thâm tình lại ôn nhu: “Làm em sợ sao? Không sao đâu, em yên tâm, ở trong lòng tôi chỉ có em, sao tôi phải tỏ tình với người khác? Em là tình yêu đích thực của đời tôi! Không ai có thể chia cắt chúng ta ngoại trừ cái chết.”
“…” Mặt bánh bao nhìn giảng viên Triệu nằm trên vũng máu, chết không nhắm mắt, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Ngân Tô ngồi xổm trên mặt đất, kéo quần áo của giảng viên Triệu để lau sạch máu trên ống thép, sau đó ném giảng viên Triệu vào cung điện tái chế rác thải.
Hai quy tắc trái ngược nhau nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5058152/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.