Ngân Tô chủ động chào hỏi nhưng chẳng ai đáp lại. Trái lại, đám người chơi kia còn đều cảnh giác nhìn cô.
Phó bản bắt đầu chưa được bao lâu mà cô ta đã giết NPC rồi, người bình thường mà làm vậy sao?
Hứa Hòa Diệp cất thanh trường kiếm lại, cô ấy nhìn Ngân Tô, lịch sự nói cảm ơn: “Cảm ơn cô vì chuyện lúc nãy.”
Ngân Tô xua tay, chẳng bận tâm: “Chỉ có mấy người các cô là người chơi trong phó bản này à?”
“Tạm thời chỉ có chúng tôi.” Có thể là vì Ngân Tô vừa mới giúp cô ấy giải quyết phiền phức nên Hứa Hòa Hiệp chủ động trả lời: “Chắc vẫn còn mấy người chơi khác nữa chưa xuất hiện.”
Ví dụ như cô gái kỳ quái này.
Trước đây Hứa Hòa Diệp còn tưởng cô là NPC… Không ngờ lại là người chơi.
“Ồ.”
Có người chơi tò mò hỏi: “Vì sao cô lại giết NPC?” Không sợ trên người NPC có quy tắc tử vong sao?
Ngân Tô cười trả lời: “Tôi nhờ anh ta chỉ đường mà anh a lại chỉ sai. Tôi hỏi lại thì anh ta quát tôi. Đến phẩm chất nghề nghiệp cơ bản cũng không có thế nên tôi giúp anh ta làm lại cuộc đời mới thôi, chắc không quá đáng đâu nhỉ?”
Mọi người: “…”
Không quá đáng.
Đồ điên làm gì cũng không quá đáng.
Ngân Tô nhảy từ trên xuống, mỗi tay nhặt với tay nhặt một nửa chỗ ‘rác’ kia, chuẩn bị rời đi.
“Cô…” Sao lại nhặt cái thứ đó chứ? Giờ mấy kẻ sát nhân thân thiện với môi trường vậy hả? Đến thi thể cũng phải tự mình thu dọn?
“Sao vậy? Mọi người cũng muốn ăn à?”
“!!”
Ăn? Ăn gì cơ??
Họ không nghe nhầm chứ? Cô ta nói ‘Ăn’ thật hả??
Những người chơi bị Ngân Tô nhìn đều vội vã lắc đầu, bày tỏ mình không có cái đam mê quái đản như vậy.
Họ lùi lại vài bước, cách Ngân Tô càng xa hơn vì sợ cô lên cơn mời họ ăn chung.
Mãi đến lúc Ngân Tô khuất khỏi tầm mắt bọn họ thì họ mới thở phào nhẹ nhõm: “Cô ta định ăn thật à?”
“… Có thể là thú vui đặc biệt gì đó của cô ta? Lúc trước tôi từng gặp một người chơi cũng thích cái đó.”
Trong cái trò chơi gớm ghiếc này, thể loại yêu ma quỷ quái nào cũng có thể gặp, người chơi có vốn kiến thức rộng rãi nên trình độ tiếp nhận cũng rất cao.
Nhưng từ tận đáy lòng họ vẫn gắn cho Ngân Tô cái mác ‘Không thể đụng vào”.
“Được rồi, chúng ta cứ nên nghĩ cách tìm ra thân phận của mình trước đã, ai biết được sau này lại có thể có lợi ích gì hay không.”
Ví dụ như phải biết tên mới có thể tiến hành được khâu nào đó.
“Đúng vậy, chính sự quan trọng hơn.”
“… Trong phòng mọi người có vali không?” Người chơi nào đó lên tiếng: “Dù thời gian trò chơi đưa ra là 3 ngày nhưng chuyến du lịch này chưa chắc đã chỉ kéo dài ba ngày, bình thường thì kiểu gì cũng phải mang theo vali chứ?.”
Bọn họ vừa mới thảo luận xong, trong phòng chẳng có gì hết.
Nếu như có vali thật, vậy thì nó đang ở đâu?
***
***
Từ boong tàu không thể đi thẳng tới phòng nghỉ của hành khách, phải đi xuống một tầng, vào đại sảnh rồi lại đi từ đại sảnh lên trên tầng.
Vì Ngân Tô lôi cái đống ‘rác’ đó về nên để lại trên đường đi một vệt máu dài.
“Lâm tiểu thư, cô đây là đang…” Nhân viên phục vụ trong đại sảnh nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ngân Tô, thấy rõ thứ trên tay cô, anh ta vừa th ở dốc vì kinh ngạc, vừa thấy lạnh cả sống lưng.
Hiển nhiên nhân viên phục vụ là người sẽ không vì đồng nghiệp mà liều cả mạng sống, anh ta đè nén xúc cảm đang cuộn trào trong lòng xuống, tận tụy nhắc nhở Ngân Tô: “Ở đây có nhiều quan khách, quý khách làm vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đâu ạ.”
Ngân Tô quan sát xung quanh, có kha khá NPC đang nhìn cô.
Nhưng những người này lại chẳng có ai sợ hãi hết, họ quan sát Ngân Tô chắc là vì cô quá nổi bật.
Ngân Tô thu mắt lại, ung dung nói: “Đúng là không tốt lắm, vậy anh đem cái này về phòng giúp tôi.”
Nhân viên phục vụ bị ép ôm ‘rác’ bị chia làm đôi, cả người đều cảm thấy bất ổn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “… Quý khách muốn làm gì ạ? Thứ này… Chúng tôi có thể xử lý giúp quý khách.”
Ngân Tô khó chịu: “Anh quan tâm tôi làm gì? Khách hàng là thượng đế, muốn làm gì thì làm, anh nói nhiều quá rồi đấy!”
“…” Lúc trước có đồng nghiệp bảo rằng vị họ Lâm này rất khó đối phó, quả thật là như vậy!
Nhân viên phục vụ rất muốn biến Ngân Tô thành đống ‘rác’ này luôn nhưng tiếc là anh ta không thể, anh ta chỉ là một nhân viên phục vụ hết lòng vì khách hàng mà thôi.
Nhân viên phục vụ bực bội ôm rác lên tầng với Ngân Tô.
Trong quá trình đem thứ đó lên phòng, vô tình gặp không ít ‘khách’, người nào cũng đều tỏ vẻ khiếp sợ, kỳ lạ.
Khi đem tới phòng, Ngân Tô còn lịch sự nhiệt tình mời nhân viên phục vụ: “Vất vả cho anh rồi, vào phòng uống ly nước đi.”
“Không vất vả, không vất vả! Phục vụ quý khách là vinh hạnh của tôi.” Nhân viên phục vụ vô thức từ chối: “Lần sau quý khách đừng làm vậy nữa.”
Ngân Tô gật đầu: “Ừ, lần sau còn tôi lại gọi anh.”
“…”
Lời anh ta có ý như vậy sao?
***
***
Khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Ngân Tô vừa quay người lại đã thấy cửa của phòng sát vách hé mở, chị gái xinh đẹp lộ ra nửa gương mặt nhìn cô.
Đôi đồng tử của chị gái xinh đẹp run lên khi chống lại ánh mắt của Ngân Tô
Ngân Tô híp mắt cưới, vui vẻ chào hỏi cô gái: “Chúng ta đi ăn chút gì nhé, chị gái xinh đẹp?”
Chị gái xinh đẹp: “…”
Chị gái xinh đẹp miễn cưỡng nở nụ cười: “Chị còn có chút việc nên không đi cùng em được.”
Cô gái vừa nói hết câu thì lập tức trở lại vào phòng, đóng cửa.
“Gan nhỏ vậy mà còn muốn lừa tôi…” Ngân Tô mở cửa phòng, đá vật trên đất vào phòng, nở một nụ cười rùng rợn: “Cho rằng tôi không dọa chết mấy người được à?”
Trong phòng, quái vật tóc nhanh chóng bắt được đồ ăn Ngân Tô quăng vào, hai ba miếng đã giải quyết hết, chạy vòng vòng xung quanh Ngân Tô.
Quái vật tóc: Còn nữa không? Còn nữa không?
“Mi tự ra ngoài tìm đi. Ngoài đó có nhiều lắm, đủ cho mi ăn đó.”
Quái vật tóc:… Tôi không dám
Không có Ngân Tô làm chỗ dựa, quái vật tóc giống như một con ‘trạch quái’ chết dí trong nhà, chả bao giờ dám chạy ra ngoài.
Nhưng nếu có Ngân Tô ở bên cạnh thì nó sẽ bắt đầu diễu võ giương oai.
Phát huy cụm “Ma cậy người” vô cùng sinh động
“Thứ vô dụng.”
Quái vật tóc:…
Ngân Tô mắng tóc quái vật xong lại đề xuất cho nó một chủ ý xấu: “Giờ mi bò từ đường ống thông gió qua, thừa dịp họ không chú ý thì đánh lén. Việc này không phải quá đơn giản sao? Thích ăn gì thì ăn.”
Mấy lọn tóc đang vây quanh Ngân Tô cùng chỉ về một hướng, như là đang xem xét đề xuất của cô.
Tiếc là cuối cùng quái vật tóc thà chui lại về ấm nước cũng không muốn bước bước đi đầu tiên trên con đường tự lập, nó chỉ muốn ăn dầm nằm dề thôi.
Làm Ngân Tô tức giận đến mức chửi thẳng nó là đồ vô dụng.
***
***
Ngân Tô không muốn ở cùng với đồ vô dụng đó nên quyết định ra ngoài tìm NPC tám chuyện.
Hầu hết hành khách đều rất nhiệt tình, vui vẻ chuyện trò.
Nhưng những hành khách này chỉ muốn kể những chuyện của mình, chẳng hạn như lý do họ đến đây du lịch, giới thiệu cho cô những nơi họ từng đi, những phong tục tập quán họ biết, những món ngon từng nếm thử.
Chỉ là họ không đề cập dù chỉ nửa chữ tới con tàu Noah này.
Ngay cả khi Ngân Tô chủ động đề cập tới thì họ sẽ bỏ qua như thể không nghe thấy, tiếp tục thao thao bất tuyệt về vấn đề họ muốn nói.
Số ít hành khách vừa thấy Ngân Tô đã chạy, nếu mà không chạy thì lúc đối mặt với cô cũng chẳng được tự nhiên, cứ như Ngân Tô muốn ăn thịt họ vậy.
Chắc đây là những hành khách đã chứng kiến toàn bộ quá trình Ngân Tô mang đống ‘rác’ kia về phòng.
Còn những NPC hành khách kia lại chẳng cần phải nói, căn bản là họ chẳng muốn nói chuyện với Ngân Tô, mới hàn huyên được đôi câu đã tìm đủ lý do để chuồn đi.
Không lấy được thông tin nào từ hành khách. Ngân Tô đành phải chuyển sự chú ý sang nhân viên công tác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]