Dưới mặt đất vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ là do thời gian còn chưa tới, thứ dưới lòng đất bị tiến độ trò chơi hạn chế nên không thể lên được.
Có lẽ giai đoạn đầu con đại boss cũng âm thầm tích góp lực lượng, đến phút áp chót mới lên sân, gây bất ngờ cho tất cả người chơi.
Nhưng rõ ràng trò chơi không đoán trước được lại có người chơi mở khóa map đại boss sớm như vậy.
Ngân Tô vốn định xuống dưới đi dạo, tiếc là công ty đã giải trừ quyền hạn của trưởng phòng Tôn. Mà trưởng phòng Vạn thì phòng cô như phòng cướp, vừa thấy cô đã chạy trốn, còn nhanh hơn cả thỏ, cơ bản là không bắt được.
Không có trưởng phòng quẹt thẻ, Ngân Tô không thể đi xuống nên chỉ đành từ bỏ.
***
***
Buổi trưa, Ngân Tô vừa đến bên ngoài nhà ăn, còn chưa đi vào thì đã thấy mấy người chơi đứng trên hành lang, chỉ chỉ trỏ trỏ chân tường.
“Đó là thứ gì vậy…”
“Vết máu à?”
“Không phải đâu, trông giống nấm mốc gì đó hơn.”
Trên vách tường ngoài nhà ăn xuất hiện rất nhiều thứ nhìn giống nấm mốc, phía đông một cụm, phía tây một cụm.
Hôm qua Ngân Tô cũng phát hiện một ít thứ giống vậy trong một góc tầng một, có điều hôm nay tầng hai cũng có, hơn nữa nhìn có vẻ còn nhiều hơn.
Người chơi nhanh chóng nhận ra không chỉ nhà ăn tầng hai mà tầng một và tầng ba đều xuất hiện mấy thứ này, tầng bốn tạm thời vẫn chưa phát hiện.
“Chắc không phải là bẫy tử vong gì đó chứ?” Có người chơi cẩn thận che mũi với miệng mình lại, mắng to: “Mẹ nó, không biết có độc không nữa?”
Rõ ràng lời này được không ít người chơi tán thành, họ nhao nhao tránh ra xa khỏi đám nấm mốc kia, sợ nó là vũ khí sinh hóa gì đó.
Nhưng những đốm nấm mốc ấy không phải là vũ khí sinh hóa gì mà chúng là dây leo… Tuy rất khó tin nhưng chúng thực sự sinh ra từ đám nấm mốc kia, sau đó lớn lên vươn ra tứ phía.
Ngày hôm sau, mọi người phát hiện dây leo đã trải dài ở khắp nơi từ tầng một đến tầng ba, những nhánh dây leo này không có tính công kích nhưng chúng nó lại lớn lên rất nhanh như thể được uống thuốc tăng trưởng.
Quỷ dị nhất chính là những cành cây mọc ra trên đám dây leo kia lại không phải cùng một chủng loại thực vật.
Phân biệt như thế nào ư?
Cây cối sẽ không biến thành thực vật họ dương xỉ chứ?
Mà những thực vật này cho dù là bị chém đứt, bị lửa thiêu… đều sẽ nhanh chóng mọc lại.
Ngân Tô đi xuống tầng một, tầng một còn nghiêm trọng hơn cả những tầng trên, chỗ nào cũng có dây leo chằng chịt đan xen trên mặt đất, trên tường, ngay cả một vài cửa phòng cũng bị dây leo quấn lấy, các loại thực vật mạnh mẽ sinh sôi nảy nở.
Trong đại sảnh, cái cây đại thụ bị cô chém đứt kia đã hoàn toàn khô héo, lá cây héo úa rơi đầy đất. Dây leo quấn quanh lấy những cành khô của cây đại thụ, gần như phủ kín cả cái cây.
Lúc này, khi nhìn cây đại thụ, cô đã không còn thấy dấu hỏi chấm to đùng kia đâu nữa nhưng hiện giờ chỉ cần cô liếc mắt nhìn sang một cái là sẽ thấy vô số dấu chấm hỏi hiện lên —— Bởi vì đám dây leo kia.
Đống dây leo kia không phải của cái cây này…
Rất khó tin nhưng lại hợp lý.
Ngân Tô nắm lấy mấy cái dây leo đút cho hạt giống mộng tưởng, hạt giống mộng tưởng đúng là có ăn nhưng rõ ràng không thích lắm, ăn được hai dây đã ngừng.
“Đừng có kén ăn mà.” Ngân Tô giống như một bà mẹ già phiền muộn vì con: “Suốt ngày ăn mặn, thỉnh thoảng cũng phải ăn chay chứ đúng không? Chúng ta phải cân bằng dinh dưỡng.”
Hạt giống mộng tưởng đã cao được 20cm: “…” Cái gì cũng ăn chỉ có hại với cô mà thôi!
Hạt giống phản nghịch không muốn ăn, khép hết đống lá mới mọc ra trong mấy ngày nay, hoàn toàn không để ý người đã nuôi dưỡng nó.
“…” Trẻ con mà chẳng nghe lời gì hết, tức chết cô rồi!
“A ——”
Một tiếng hét thảm vang lên trên lầu, Ngân Tô thấy bóng dáng tháo chạy của người chơi cùng với đám dây leo sinh trưởng nhanh chóng.
Ngân Tô vớ lấy chậu hoa đi lên lầu. Người chơi tập trung ở một đầu hành lang, đề phòng nhìn chằm chằm đám dây leo đang quấn lại với nhau, bên cạnh múc ra một đám tùng xà xanh um tươi tốt.
Ngân Tô nhìn người chơi xung quanh, nhắm vào một người, dịch tới sát tường, chọc chọc bả vai Ly Khương: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Ly Khương duỗi một ngón tay chỉ vào bên kia, nhỏ giọng nói: “Có người chơi bị tấn công, đang bị nhốt ở bên trong.”
Ngân Tô nhướng mày: “Bị tấn công như thế nào?”
Ly Khương lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Không biết, tôi chỉ thấy anh ta đột nhiên bị đám dây leo tập kích.”
Trước đó dù người chơi có giày vò đám thực vật mọc ra từ dây leo kia như thế nào thì chúng nó cũng không có phản ứng, ai ngờ nó lại đột nhiên công kích người chơi kia.
Nhóm người chơi hình như cũng không rõ nguyên nhân, người nào người nấy đều vô cùng mờ mịt.
“Là máu.”
Ngân Tô quay đầu lại nhìn, không biết Giang Kỳ với Độ Hạ đã đứng phía sau cô từ lúc nào.
“Người chơi kia chảy máu.” Giọng nói của Giang Kỳ cũng không nhỏ nên đã hấp dẫn ánh mắt của những người chơi xung quanh: “Trước mắt chỉ cần không bị thương thì hẳn là sẽ không bị công kích.”
Trước mắt…
Cũng có nghĩa là về sau có thể sẽ bị?
“Thế nhưng sao có thể không bị thương được chứ…”
“Đúng vậy! Nhiệm vụ tập thể dục với thu hoạch dịch dinh dưỡng càng ngày càng khó, ai mà không có chút vết thương chứ?”
Dù là tập thể dục hay làm nhiệm vụ đều rất có khả năng bị thương, theo tốc độ tấn công của đám dây leo mà bọn họ vừa thấy, rất khó để né tránh.
Dưới tầng đã trở nên nguy hiểm như vậy, bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ bằng cách nào đây?
“Với tốc độ sinh trưởng của mấy thứ này thì chúng sẽ nhanh chóng lan lên trên tầng thôi, đến lúc đó có lẽ không có một tầng nào an toàn…”
“Hoàn toàn không có cách nào ngăn cản chúng nó, vừa mới diệt xong đã lập tức ngóc đầu trở lại.”
“Ngày mai chính là ngày cuối cùng của thời kỳ ra lá, rất có thể càng về sau độ khó sẽ càng tăng…”
Đám người càng thảo luận thì sắc mặt càng khó coi.
Có người chơi thử đi tìm NPC thử phản ánh về những dây leo đó, muốn có được một chút manh mối, dù không thể giải quyết thì ít nhất cũng có thể ngăn chặn chúng nó tiếp tục sinh trưởng.
Thế nhưng NPC lại trợn mắt nói dối, nói vốn dĩ không hề có dây leo gì hết, còn nghiêm túc hỏi có phải bọn họ xuất hiện ảo giác rồi hay không, đồng thời cảnh cáo bọn họ nếu còn tiếp tục nói hươu nói vượn nữa thì sẽ suy xét sa thải bọn họ.
Nếu không phải biết rõ cái thói nói dối thành tính của NPC thì chắc có lẽ người chơi đã thật sự hoài nghi có phải chính mình xuất hiện ảo giác rồi hay không.
***
***
Sáng thứ bảy, Ngân Tô phát hiện không có cách nào đi xuống tầng một.
Đám thực vật vẫn còn lưa thưa lác đác ngày hôm qua đã thành phát triển thành cả một cảnh rừng vào hôm nay, thân cây cao nhất đã cả hơn cả hành lang tầng hai.
Đa số thực vật ở tầng hai cũng đã cao cỡ nửa người, bàn ghế trong nhà ăn đều bị quấn lấy, dường như bọn họ đang đi vào trong một khu rừng rậm.
Mà tầng bốn, tầng năm cũng xuất hiện dây leo đang có dấu hiệu nảy mầm.
Có trường hợp của ngày hôm qua, tất cả người chơi đều che kín hết cả người mình lại, đi đường cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, sợ va phải vào đầu rồi chảy máu dẫn mấy thứ kia tới công kích.
“Rồi giờ xuống dưới kiểu gì đây?”
Người chơi đứng trên cầu thang tầng hai, nơi này đã hoàn toàn bị dây leo cùng với đám thực mọc ngổn ngang kia chặn kín…
“Nhảy xuống chứ sao.”
“Cô nói…” Người chơi ngừng lại giây lát, đồng tử chấn động, nghẹn ra hai chữ đằng sau: “… Cũng đúng.”
Ngân Tô dùng ống tay áo để kê, đè lại đám dây leo quấn quanh trên lan can, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, bắt lấy một gốc cây trong số đó, trực tiếp phóng xuống, thị phạm một cách chính xác cho họ.
Người chơi trên tầng nào dám tùy tiện nhảy theo, chỉ biết đứng trên tầng nhìn bóng dáng bị thực vật bao phủ.
Ngân Tô phát hiện lá của thực vật phía dưới đều có gai nhọn, không cẩn thận sẽ bị đâm chảy máu.
Vì thế Tô Bồ Tát lập tức vẫy vẫy tay, chu đáo mà nói lại với người chơi trên tầng: “Tốt nhất là mấy người đừng nhảy thì hơn, bên dưới có gai đó!”
Mọi người: “…”
Bọn họ cũng không định nhảy.
Cô cho rằng ai cũng giống cô chắc, chỗ nào cũng dám lao tới, chỗ nào cũng dám nhảy hả?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]