Edit: SCR0811
Nhà họ Trương ăn ở thế nào, người trong trấn đều hai năm rõ mười.
Dung Phỉ đi đằng cuối, nghe rõ từng tiếng chửi của Trần Bằng, tức đến đau ngực. Hừ, định giết người phóng hỏa luôn à? Được! Cô sẽ chóng mắt lên xem nhà họ Trương có thể làm được đến bước nào!
“Đừng sợ, có anh đây.” Thẩm Khiêm đan chặt mười ngón tay hai người vào nhau, cười trấn an Dung Phỉ, nhưng khi nhìn sang nhà họ Trương, trong mắt anh chợt lóe lên vẻ hung ác.
“Em tức.” Dung Phỉ cũng trừng mắt liếc nhà họ Trương, giận dữ cắn răng.
“Mấy người đó không đáng.” Thẩm Khiêm nhéo hai má đang bạnh ra vì tức của Dung Phỉ, kéo cô bước đi: “Nếu họ dám làm xằng làm bậy, anh nhất định sẽ không để họ yên đâu.”
“Về thôi, họ không làm ra nổi cơm cháo gì đâu.” Dung Phỉ buông một câu nhận xét. Tuy nhà họ Trương có dính líu với xã hội đen, nhưng gã Trần Bằng đó chỉ là thùng rỗng kêu to, chửi mắng hăm dọa thì hay chứ làm gì có gan làm thật. Còn hai ông bà nhà họ Trương, dù có không cam lòng thì đã sao, binh đến tướng chặn!
Về tới nhà, chưa kịp ngồi nóng đít thì dì Hai đã chạy đến gõ cửa.
“Dì Hai.” Dung Phỉ ra mở cửa, hơi sửng sốt khi thấy dáng vẻ khẩn trương của dì Hai. Chuyện gì nữa thế? Không thể yên ổn đón tết được sao?
“Phỉ Phỉ, ba mẹ con đâu?” Dì Hai gật đầu với Dung Phỉ rồi lách cơ thể phốt phát của mình qua khe cửa.
“Ở trong phòng.” Dung Phỉ vội nghiêng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423906/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.