Edit: SCR0811
Hôm sau, trời còn chưa sáng, bà nội Dung đã cùng chú út Quản Đức Hoành chạy tới bệnh viện.
Tuy hai anh em cùng mẹ khác cha, không mấy thân thiết, nhưng xảy ra chuyện, người làm em trai vẫn phải ló mặt. Cộng thêm tối qua mẹ già vừa nhận điện thoại đã chửi ầm lên, dù vợ có nhăn mặt không vui thì ông vẫn phải nghe lời mẹ mà tới.
Tới thì tới đó, nhưng nói sao thì Quản Đức Hoành và ba Dung cũng không cùng họ, ở giữa vẫn có ngăn cách. Nhiệm vụ của ông chỉ là hộ tống mẹ già, tiện thể chặn miệng lưỡi người đời chứ ông không định dính vào vụ này.
Từ khi nhà họ Dung chuyển đến đây, trừ ngày lễ tết, hai anh em rất hiếm khi gặp mặt. Lễ tết đa phần cũng là nhà họ Dung về đó, lần này nếu không nhờ bà nội Dung dẫn đường, đến nhà họ Dung nằm ở hướng đông hay hướng tây Quản Đức Hoành cũng không biết.
Vào tới phòng bệnh, đầu tiên, Quản Đức Hoành đặt hai túi đường cát mang đến thăm bệnh lên tủ đầu giường, hỏi sơ sơ cái gọi là kế hoạch B, tiếp đó, ông bắt đầu dội nước lã.
“Theo ý em thì anh chị không nên làm vậy. Dù gì cũng là hàng xóm với nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, trở mặt như thế có gì tốt chứ. Tết tới nơi rồi, nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, có phải không?” Quản Đức Hoành vừa nói xong, toàn bộ người có liên can ở đây đều xụ mặt, nhưng ông vẫn vờ như không thấy, tiếp tục ‘khuyên lơn’: “Mẹ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423904/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.