Mạnh Tiểu Hài vừa chết, tiếng mèo lúc nửa đêm cũng theo đó mà biến mất.
Hiện tượng này lại nhanh chóng trở thành đề tài bàn luận của mọi người, mỗi người mỗi ý, có cười nhạo chế giễu, có xúc động thổn thức, có người lại thêu dệt hẳn thành một câu chuyện huyền bí, truyền bá rộng rãi.
Dung Phỉ là người biết rõ nội tình, nghe thấy chuyện này cũng chỉ cười trừ. Chuyện cô cần quan tâm hiện giờ là Thẩm Khiêm muốn tới thôn Vệ Gia.
“Thẩm Khiêm, hôm nay là ngày đưa tang cho Mạnh Tiểu Hải, mai anh sẽ cùng Tăng đạo sĩ tới thôn Vệ Gia hả?” Dung Phỉ vừa cầm khăn lau sạch tro bụi trên bài vị, vừa hỏi Thẩm Khiêm đang dựa vào đầu giường chơi máy tính.
“Ừ” Thẩm Khiêm gật đầu không chút để tâm.
“Thật ra, em vẫn không hiểu.” Dung Phỉ ngắc ngứ nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi: “Linh hồn sống lại đồng nghĩa với mượn xác hoàn hồn, nếu anh đã biết rõ thì còn tới thôn Vệ Gia làm gì?”
“Anh sợ không đơn giản chỉ là mượn xác hoàn hồn.” Động tác gõ bàn phím của Thẩm Khiêm hơi khựng lại. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần dính dáng đến Lương Cảnh Thần đều không đơn giản. Huống chi, nếu chuyện Vạn Cường bị hạ Hàng Đầu là do tên khốn đó gây ra, vậy chuyện này hẳn còn ẩn khuất nào đó: “Có một số việc anh muốn tìm hiểu rõ ràng nên nhất định phải tới thôn Vệ Gia.”
Dung Phỉ nghiêng đầu nhìn Thẩm Khiêm. Cô thấy thái độ của anh với Trương Bình rất lạ, cứ như là kẻ thù vậy. Thẩm Khiêm nói có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423885/chuong-74.html