Nửa đêm, sau khi chắc chắn mọi người trong nhà đều đã ngủ, Dung Phỉ mới lén lút chuồn ra từ cửa sau. Vừa ra khỏi cửa, người cô đã run lên cầm cập. Gió đêm mùa đông rét căm căm, dù đã mặc áo bông dày cộm vẫn lạnh như ở trần.
Thẩm Khiêm đau lòng, muốn giúp cô ấm lên, tiếc là người mình cũng lạnh không thua gì gió đêm.
“Đêm hôm khuya khoắc lại đi kéo người khác ra khỏi ổ chăn, thể nào chúng ta cũng bị ăn mắng.” Miệng thì càu nhàu nhưng chân lại thoăn thoắt tiến thẳng tới cửa tiệm mai táng.
May thay, tiệm mai táng vẫn còn sáng đèn, người chưa ngủ, sẽ không bị ăn mắng.
Cô giơ tay định gõ thì phát hiện cửa chỉ khép hờ. Cô đẩy cửa bước vào.
“Ôi, nhóc Phỉ nửa đêm không ngủ chạy tới tiệm của bác làm gì thế?” Tăng đạo sĩ đang làm nhà giấy, thấy Dung Phỉ tới, ông vội buông việc trên tay xuống.
“Người muốn tìm bác không phải cháu.” Dung Phỉ đi thẳng vào vấn đề: “Bác Tằng mau cất mấy thứ kia đi, Thẩm Khiêm đang ở ngoài.”
Tăng đạo sĩ hiểu ngay là tên quỷ kia có việc tìm mình. Ông đứng dậy đi đến trước tủ, dán lá bùa lên, phong ấn những thứ cần phong lại.
Ông vừa làm xong, Thẩm Khiêm đã bay là là từ cửa vào. Không đợi chủ nhân tiếp đón, anh đã kéo Dung Phỉ ngồi xuống một bên của băng ghế.
“Đêm hôm khuya khoắc vội vã tới tìm tôi như thế, có chuyện gì hả?” Bàn chuyện quan trọng, việc trong tay cũng phải gác lại. Tăng đạo sĩ ôm túi giữ ấm ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423884/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.