Thấy Thẩm Khiêm, Dung Phỉ đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng lạ chỗ nào thì cô không nói rõ được. Còn Tăng đạo sĩ, vừa thấy Thẩm Khiêm xuất hiện ông đã nhíu mày híp mắt. “Đạo trưởng” Anh bước tới cạnh người Dung Phỉ, gật đầu nho nhã chào Tăng đạo sĩ. “Cậu…” Tăng đạo sĩ nhìn Thẩm Khiêm, thở dài, móc lá bùa trong tẩu thuốc ra với vẻ mặt đau lòng: “Lá bùa giữ hồn này cho cậu đấy, xem như trả lại món nợ nhân tình của cậu hôm qua.” “Không cần” Thẩm Khiêm bật cười, từ chối: “Lúc về Thẩm mỗ ghé kho máu trong bệnh viện là được rồi, đạo trưởng không cần phải tốn kém.” Dung Phỉ không hiểu hai người đang nói gì, hết nhìn bên này lại ngó sang bên kia: “Hai người có bí mật gì không thể để cho người khác biết mà phải chơi tới trò ám hiệu cao siêu như thế?” “Nhóc Phỉ chỉ giỏi nói hươu nói vượn.” Tăng đạo sĩ trừng mắt, làm bộ muốn gõ đầu cô. Ông cũng muốn lắm đó, nhưng con quỷ thích bao che này phải hợp tác mới được. Ông vừa giơ tay lên, Dung Phỉ đã được Thẩm Khiêm ôm vào lòng che chở. Không tiện giành người với quỷ, Tăng đạo sĩ đành lúng ta lúng túng buông tay xuống: “Cháu vô tâm thật đó, uổng công ông chồng của cháu hết lòng che chở cháu như thế, vậy mà anh ta có gì khác cháu cũng không nhìn ra được?” Dung Phỉ nghe vậy, cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân Thẩm Khiêm thêm lần nữa, cuối cùng cũng nhận ra là khác chỗ nào: “Hèn chi em cứ thấy là lạ, sao người anh lại trở nên trong suốt thế này?” Không chỉ anh mà ngay cả cây dù giấy đỏ như máu kia cũng mờ đi rất nhiều. “Anh không sao.” Thẩm Khiêm nhíu mày liếc xéo Tăng đạo sĩ lắm miệng: “Ban ngày nắng gắt, thể nào quỷ hồn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, đến tối sẽ tốt lại thôi.” Dung Phỉ gật đầu, cái hiểu cái không, muốn hỏi thêm gì đó nhưng vừa nhìn vào đôi mắt đen sâu hút của Thẩm Khiêm, đầu óc tự nhiên trống rỗng. Tăng đạo sĩ đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu, tự ý tránh đi. “Anh qua kia nói chút chuyện với Tăng đạo sĩ, em ngoan ngoãn đứng đây chờ tụi anh một lát, có được không?” Anh nhìn thoáng qua Tăng đạo sĩ đã đi xa rồi lại chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt của Dung Phỉ. Dung Phỉ mở to mắt, ngốc nghếch gật đầu, mãi đến khi Thẩm Khiêm đã đi xa, cô vẫn đứng ngây ra đấy, không chút phản ứng. Một người một quỷ sóng vai đi xuyên qua cổng vòm Bắc Uyển mới dừng bước. “Đạo trưởng hẹn Thẩm mỗ tới chắc vì chuyện cháu trai ông bị hạ Hàng Đầu rồi.” Không có Dung Phỉ ở đây, nói chuyện không cần phải kiêng dè, Thẩm Khiêm đi thẳng vào chủ đề. Tăng đạo sĩ gật đầu: “Hạ Hàng Đầu cho thằng Cường, hẳn là người trong nghề.” “Cháu trai của đạo trưởng dù sao cũng là người trong đạo gia, vu cổ tà thuật bình thường không cách nào làm hại tới sinh hồn của cậu ta được.” Thẩm Khiêm đăm chiêu, cong khóe môi: “Hôm nay đạo trưởng hẹn Thẩm mỗ tới, không phải là để chứng thực chuyện này đó chứ?” “Đương nhiên không phải.” Tăng đạo sĩ lắc đầu: “Kiểu người lợi hại, ác độc như thế, hẳn phải không chút liên quan nào với thằng Cường mới đúng. Chuyện này rất kỳ quặc, nhất là vải trắng để gọi hồn kia, được điều khiển hoàn toàn bằng sát khí, không cần người làm phép tự mình hiện thân. Chuyện này quá là mơ hồ, tối qua tôi trằn trọc cả đêm, cứ thấy thấp thỏm bất an, hẳn là chưa xong đâu.” “Đạo trưởng thấy thế nào về mấy mạng người trước đó?” Thẩm Khiêm trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi. Tăng đạo sĩ nhíu mày, không hiểu anh đang nói đến chuyện gì “Đạo trưởng xem cái này đi.” Thẩm Khiên nói xong thì biến ra mảnh giấy gấp, đưa cho Tăng đạo sĩ, chính là mảnh giấy phác thảo anh vẽ lúc trước. Tăng đạo sĩ nhìn Thẩm Khiêm với vẻ hoài nghi rồi mới đưa tay nhận lấy tờ giấy, mở ra, nhìn qua nhìn lại cả nửa ngày. “Bức vẽ này của cậu…” “Thẩm mỗ đã đối chiếu theo địa điểm của những người chết để vẽ lại nó.” Thẩm Khiêm giải thích: “Đạo trưởng nhìn ra được gì không?” Tăng đạo trưởng tiếp tục trở tay, hết xoay ngang lại xoay dọc tờ giấy, một lúc sau mới nói vẻ không chắc chắn lắm: “Hình vẽ này hơi giống với hình thù của một trận pháp nào đó.” “Đạo trưởng thử nghĩ kỹ lại lần nữa xem.” Thẩm Khiêm cười nho nhã, anh tin người biết đến trận Vãng Sinh Hòe già, hẳn là cũng có hiểu biết với thứ này. Quả nhiên… “Quỷ táng?” Tay cầm giấy của Tăng đạo sĩ bỗng run lên: “Đúng, đây chính là hình thức sơ khai của trận quỷ táng!” Thẩm Khiêm vừa lòng gật đầu: “Quả nhiên là đạo trưởng hiểu biết rộng, bức vẽ này đúng là hình thức sơ khai của vu trận Quỷ táng, tuy cháu trai ông không có liên quan đến trận pháp này nhưng tôi có cảm giác, chuyện này không chỉ đơn giản như thế.” “Ý cậu là, tuy ngoài mặt hai chuyện này không liên quan gì với nhau nhưng có thể hai chuyện này do cùng một người gây nên?” Tay Tăng đạo sĩ bấu chặt mảnh giấy, phản ứng vẫn tính là bình tĩnh. Thẩm Khiêm nhún vai, từ chối cho ý kiến: “Chỗ cháu trai đạo trưởng, nếu đối phương đã thất thủ, tất sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi nghĩ, chúng ta có thể xuống tay từ chỗ này. Thêm nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, cũng có thể kịp thời bảo vệ cho cháu trai ông.” “Nói dễ nghe nhỉ.” Tăng đạo sĩ châm thuốc, phiền muộn rít hai hơi: “Đối phương không chịu lộ mặt, phải xuống tay thế nào đây?” “Trước sau gì cũng lộ thôi.” Thẩm Khiêm nói giọng chắc chắn. Dạo gần đây, Lương Cảnh Thần chăm chỉ gây chuyện như thế, sợ là đã buồn chán lắm rồi. “Haizz…” Tăng đạo sĩ khẩy tẩu thuốc, nhả ra một làn khói trắng: “Không thể ngờ con đường đạo sĩ của tôi, suốt bao năm luôn xuôi chèo mát mái, về già lại gặp phải chuyện kích thích thế này.” Lúc Dung Phỉ giật mình tỉnh lại, còn chưa kịp hoảng hốt vì không thấy hai người kia đâu thì lực chú ý đã dồn hết xuống ống quần bị kéo. Cô cúi đầu nhìn đứa bé người đầy nếp nhăn đang nằm ngửa bên chân, cái tay nhỏ tẹo đang nắm ống quần cô, một tay khác thì không ngừng khua lắc, đôi mắt đen láy khiến lòng người sợ hãi, nhưng đồng thời cũng khiến người ta thấy đau lòng. Đứa bé đưa đôi mắt trông mong nhìn Dung Phỉ, như đang đợi cô ôm nó. Nhưng đợi nửa ngày vẫn không được, thế là nó quyết bấu chặt vào ống quần, bò lên trên, tốc độ ngang với một con giun đang liều mạng đào đất. Dung Phỉ giật nảy mình, lúc này mới kịp phát giác thứ gì đang diễn ra trước mắt. Cô sợ tới mức cứng đờ người. May mà đứa trẻ đó trèo được tới thắt lưng thì đột nhiên biến mất, nếu không phải ống quần vẫn còn nếp nhăn, Dung Phỉ đã hoài nghi mình lại gặp ảo giác. Cô khiếp đảm thở dốc hồi lâu mới dần bình tĩnh lại, phản ứng đầu tiên là đi tìm Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ, mò mẫm một hồi, may sao lại tới được Bắc Uyển. Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ bàn chuyện xong, đang đi ra thì Dung Phỉ bỗng tông thẳng vào người anh. Anh không chút kiêng dè có người ngoài đang đứng, giang tay ôm lấy cô. “Sao thế?” Thấy sắc mặt trắng bệch đầy sợ hãi của Dung Phỉ, Thẩm Khiêm nhíu mày. Răng Dung Phỉ run lên cầm cập, sau khi nhận ra mình đang ôm Thẩm Khiêm, phản ứng đầu tiên là òa khóc nức nở. Nhưng cô không khóc lâu, sau khi giải phóng hết nỗi sợ trong lòng, cô giơ tay quệt nước mắt, không nói hai lời đã kéo Thẩm Khiêm đi. Lúc này, cô đã hoàn toàn quên mất Thẩm Khiêm là một con quỷ. Tăng đạo sĩ nhìn quanh tứ hợp viện, biểu cảm trên mặt không chút biến hóa, sau khi rít hai hơi thuốc, ông mới chậm chạp theo sau Dung Phỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]