Chương trước
Chương sau
Lúc họ về đã hơn mười giờ đêm. Sợ đường đêm không dễ đi nên cô đã gửi tạm xe đẩy lại nhà Vạn Cường, sáng quay lại lấy sau. Đường trong trấn tối đen như mực, không có lấy một ánh đèn, đến hai hàng đèn trên cầu cũng chỉ để trưng cho đẹp, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngay chỉ mở được đúng hai ngày tết âm lịch.
Giữa màn đêm u tối, dù có Tăng đạo sĩ đi cùng, đôi lúc thoáng thấy bóng đen phấp phới hai bên đường Dung Phỉ vẫn dựng cả tóc gáy. Cô cố ý chen vào giữa Tăng đạo sĩ và Dung Nguyệt nhưng vẫn thấy khoảng cách giữa ba người quá lớn, phía trước và sau lại không có ai, không cách nào an tâm cho được. Mỗi một tiếng động đều có thể khiến cô giật mình thon thót, căng thẳng đến mức người đổ đầy mồ hôi.
“Meo…”
Ven đường bất chợt vang lên tiếng mèo kêu khiến Dung Phỉ giật bắn người, cố kiềm chế không níu lấy tay Tăng đạo sĩ, nhưng bước chân vẫn vô thức dán vào người ông.
Dung Nguyệt thì khác, nghe thấy tiếng mèo cô vẫn khá là bình tĩnh, chỉ hơi nhíu mày một chút. Cô nhìn cái dáng chân nam đá chân chiêu của Dung Phỉ, đành phải nhích lại nắm tay chị. Vừa chạm vào, tay cô cũng thấm đầy mồ hôi.
Người xưa có nói, buổi tối nghe tiếng mèo kêu không được nói gì hết, là điềm gở, thế nên cô cũng không tiện mở miệng động viên, chỉ nhéo nhẹ tay Dung Phỉ một cái.
Làm chị mà phải để em mình trấn an, Dung Phỉ thấy hơi ngượng, định quay đầu cười với Dung Nguyệt, lại thấy Thẩm Khiêm cầm dù giấy đi theo đằng sau. Mới nãy còn sợ tới mức đứng không vững, vừa thấy nụ cười dịu dàng của Thẩm Khiêm, nháy mắt gan của Dung Phỉ đã lớn trở lại.
“Tiểu Nguyệt này…” Đi được một đoạn, Dung Phỉ mới chọc chọc Dung Nguyệt: “Hay em vô giữa đi?”
“Chị không sợ nữa à?” Dung Nguyệt nhướn mày.
“Ai nói là chị sợ?” Dung Phỉ cãi chày cãi cối: “Em cũng biết chị bị quáng gà mà, không thấy đường vào ban đêm, dễ bị vấp té. Chị định đi giữa cho an toàn, nhưng chân trặc rồi, muốn chuyển sang đi bìa.”
Trặc chân hả, chắc là chân nhũn cả rồi?
Dung Nguyệt biết tuốt nhưng không vạch trần cô. Tuy không hiểu sao tự nhiên chị lại muốn đi bìa, nhưng cô vẫn tự giác đổi chỗ.
Dung Phỉ vừa đổi ra ngoài, Thẩm Khiêm đã nắm lấy tay cô.
Tăng đạo sĩ quay sang nhìn Dung Phỉ, nháy mắt hiểu rõ. Ông đánh tầm mắt sang chỗ khác, xem như không có chuyện gì.
Lúc về đến nhà, ba mẹ Dung vẫn chưa ngủ. Dù đêm đã khuya nhưng có Tăng đạo sĩ đưa về tận nhà nên hai chị em không bị la, chào hỏi ba mẹ xong thì ai về phòng nấy. Ba mẹ Dung thấy con gái đã về nhà an toàn, an lòng, tiễn Tăng đạo sĩ về xong cũng về phòng ngủ.
Dung Phỉ vào phòng, vừa đóng cửa đã bị Thẩm Khiêm ôm trọn vào lòng, còn chưa kịp phản ứng, anh đã gấp gáp đè cô xuống giường.
“Thẩm Khiêm” Biết có đánh cũng không trúng, Dung Phỉ lười giãy dụa, chỉ thản nhiên hỏi: “Anh đang trốn tránh chuyện gì thế?” Đúng vậy, ngày thường quả thật Thẩm Khiêm rất háo sắc, nhưng biểu hiện hôm nay, có khác.
Mắt Thẩm Khiêm tối đi, nhưng ý cười nơi khóe miệng không giảm: “Sao lại hỏi vậy?”
“Trực giác.” Dung Phỉ không cách nào giải thích rõ được, đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ: “Em chỉ cảm thấy… anh đang giấu em chuyện gì đó.”
Đối mặt với ánh mắt bướng bỉnh của Dung Phỉ, nụ cười của Thẩm Khiêm không giữ nổi nữa.
“Thẩm Khiêm, có chuyện gì mà khiến anh phải trốn tránh em? Có liên quan tới em sao?” Trực giác của phụ nữ, đôi lúc là một loại tồn tại rất vi diệu: “Còn nữa, lúc ở nhà Vạn Cường, em thấy một tấm vải trắng có hình xương khô, hình như nó có thể điều khiển được hồn phách…”
“Ngủ đi, ngoan…” Thẩm Khiêm im lặng, đưa tay vỗ đầu Dung Phỉ, đôi mắt sắc lạnh như đầm sâu không đáy.
“Nhưng mà…” Thẩm Khiêm dịu giọng thì thào bên tai như chú ngữ mê hoặc lòng người. Anh mới vuốt ve vài cái, mí mắt Dung Phỉ đã dần híp lại, tiềm thức muốn hỏi cặn kẽ, nhưng chưa tới hai giây cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Đợi Dung Phỉ ngủ say, Thẩm Khiêm kéo chăn đắp cho cô, sau đó nhẹ nhàng đứng xuống đất.
Thẩm Khiêm lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của Dung Phỉ hồi lâu mới xoay người bay tới trước cửa sổ, nhìn màn đêm u tối, khuôn mặt tuấn tú dần trầm xuống, mơ hồn tản ra sắc lạnh ghê người. Có một vài chuyện, anh không cố ý giấu giếm, chỉ là… ‘tôi không giết bá nhân, bá nhân lại vì tôi mà chết’, không phải ai cũng có thể chịu được. Tiểu Phỉ của anh không cần phải vác lấy những gông xiềng nặng nề đó, cô chỉ cần tiếp tục cuộc sống vô ưu vô lo của mình là được, ai cũng không được làm hại đến cô thêm chút nào nữa!
“Ầm” Tiếng vang lớn phát ra nơi tay Thẩm Khiêm.
Anh giơ hộp gỗ đã bị đập đến biến dạng lên, chợt hoảng hồn nhớ ra trong này có một viên xá lợi tử để dành cho Dung Phỉ, chết rồi, đừng bể đó.
May thay, tuy hộp gỗ vỡ thành năm sáu mảnh, xá lợi tử bên trong vẫn nguyên vẹn.
Quay đầu nhìn Dung Phỉ đang ngủ say, Thẩm Khiêm cất viên xá lợi tử trong tay đi, quyết định chờ cô tỉnh rồi đưa… cũng không muộn.
Kỳ thật, vải trắng là vật đạo gia thường dùng để gọi hồn, nhưng có thêm hình xương khô, liền có thêm một phần sát khí. Nói vậy, người hạ Hàng Đầu cho Vạn Cường là người trong đạo gia. Nghĩ lại thì cũng đúng, phải cùng là người trong đạo giáo thì mới có thể làm tổn thương đến hồn phách đối phương được. Nhưng người này rốt cuộc là ai, vì sao khi nhìn thấy tấm vải trắng đó, anh bỗng thấy căng thẳng?
Hôm sau, Tăng đạo sĩ chủ động tìm tới nhà, nói có việc muốn tìm Dung Phỉ. Kỳ thực người ông muốn gặp là Thẩm Khiêm.
Mấy chuyện này đâu thể nói được ở nhà họ Dung, vậy nên, điểm hẹn đổi thành tứ hợp viện bị bỏ hoang, không một bóng người.
Giờ hẹn là buổi chiều nên Dung Phỉ không sợ lắm, nhưng sự âm u vắng lặng trong tứ hợp viện vẫn khiến người ta thấy khó chịu, đặc biệt là cái bầu không khí lạnh lẽo khác hẳn với bên ngoài kia. Dù mặc áo bông, Dung Phỉ vẫn lạnh đến nổi da gà, nhất là khuôn mặt bị lộ ra ngoài, không ngừng bị gió lạnh táp vào đến đỏ cả lên.
“Bác Tăng, có chuyện gì mà phải vào đây nói thế?” Dung Phỉ không ngừng chà xát hai tay, thấy Tăng đạo sĩ đi thẳng vào trong, Dung Phỉ vội kéo ông lại.
“Nhóc Phỉ, cháu đứng đây chờ đi, bác đi chung quanh một chút.” Tăng đạo sĩ không để tâm đến Dung Phỉ, vỗ tay cô một cái rồi đi về phía Nam Uyển.
Dung Phỉ trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Bác định tới đây để tản bộ sao? Vậy kéo cháu theo làm gì?”
“Bác đâu định tìm cháu.” Tăng đạo sĩ nói như lẽ đương nhiên: “Bác chỉ muốn tìm ông chồng quỷ bên cạnh cháu thôi.”
Dung Phỉ: “…”
“Vợ cậu không muốn ở một mình, cậu đừng có trốn nữa, mau hiện thân đi.” Thấy Dung Phỉ không có chút tự giác phải tránh đi, Tăng đạo sĩ không úp úp mở mở nữa. Ông dừng bước, nói với vào khoảng không.
Vừa dứt lời, Thẩm Khiêm đã đạp lên màn sương bước ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.