Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Dung Phỉ lại cầm tay cậu ta.
Giữa ánh lửa chói lòa, cô đứng xuống một mảnh ruộng hoang tàn. Bản năng muốn Dung Phỉ quay đầu nhìn về phía sau, nhưng cậu trai đã vội kéo cô đi.
Dung Phỉ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, rõ ràng cô muốn quay đầu xem xét tình hình trong xe nhưng không thể làm được, não la hét muốn dừng, chân vẫn theo sát bước đi của cậu trai.
“Chúng ta đi đâu thế?” Dung Phỉ thấy rất lạ, không phải họ nên đi ngược lên sườn núi sao, sao lại vòng xuống chân núi? Nhưng càng đi càng không thể nhìn rõ được phía trước, sương mù bao phủ khắp nơi, ngay cả cậu trai đi trước cũng trở nên mờ mờ ảo ảo như một hồn ma.
Cậu trai quay người, khuôn mặt hơi quen, cộng với lỗ máu đen ngòm giữa bụng như một tia sét đánh thẳng vào đầu Dung Phỉ.
“Cậu… Dương Nghị!” Dung Phỉ không chút nghĩ ngợi đã xoay người bỏ chạy, nhưng Dương Nghị đã túm chặt lấy cổ tay cô.
“Vô dụng thôi” Nụ cười âm lãnh của cậu ta trở nên cực kỳ dữ tợn: “Cô đã chết rồi.”
Dung Phỉ mất một lúc lâu mới hiểu được ‘đã chết’ là có ý gì, cô ngạc nhiên nhìn gương mặt trắng bệch của Dương Nghị, trong mắt chứa đầy hoài nghi.
“Không tin?” Dương Nghị nhếch mép cười, một giọt máu đỏ tràn ra bên khóe miệng: “Cô nhìn xuống chân mình đi.”
Dung Phỉ trố mắt làm theo, sau đó, sau đó cô nhìn thấy, hai chân mình đang lơ lửng.
“Cái chết của cậu không liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423854/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.